Chương 9: Tế Lễ Máu: Hàng Đặc Biệt Đã Về Kho

Đinh Lặc Lặc tỉnh dậy trong tình trạng không thể nào nhọ hơn. Xe thì sóc nảy như chơi tàu lượn, đầu thì ong ong vì bị đập mấy lần vào thành cốp, miệng thì bị bịt chặt bởi lớp vải dày, mở không ra mà kêu không nổi. Cả người bị trói chặt như đòn bánh tét nằm gọn trong cốp sau chiếc xe đen sì, ẩm thấp và hôi mùi kim loại.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, cố xác định môi trường. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe thông gió lấp ló trên trần, soi được một góc cốp xe. Trong bóng tối lờ mờ, cậu phát hiện một mảnh kim loại nhọn bị vướng vào tấm lót sàn. Mắt sáng lên, cậu cố lê người đến đó, cố gắng cọ sợi xích vào phần sắc nhất. Mỗi lần cạ là tay rát đến buốt, nhưng cậu vẫn nghiến răng chịu đựng. Mấy phút trôi qua, cái xích vẫn trơ như đá.

"Đệt... xích ở cái thế giới quái thai này đúng là hàng cao cấp." Cậu thở hồng hộc, mồ hôi túa đầy trán, rồi đành tựa đầu vào vách xe, mắt nhìn trần như thể muốn gửi đơn xin nghỉ phép khỏi đời người.

"Đây đúng là chuyến đi mạo hiểm nhất đời rồi…"

Một cú phanh gấp. Xe khựng lại. Không gian phía ngoài lặng thinh một lúc rồi có tiếng bước chân và giọng nói. Cậu lập tức nín thở, nhắm tịt mắt, giả chết như diễn viên Oscar.

Cửa cốp mở toang. Ánh sáng chiếu vào làm cậu phải nheo mắt dù vẫn cố giữ vẻ ngất lịm. Hai tên đô con như trâu mộng móc tay vào vai cậu, xốc lên không thương tiếc rồi vác như vác bao tải gạo đi xuyên qua khuôn viên một căn biệt thự đồ sộ, đầy cây xanh cắt tỉa kiểu nhà giàu ngứa tay.

Ở bậc tam cấp, một người phụ nữ đứng chờ sẵn. Mái tóc dài, bộ váy trắng phẳng phiu, từng bước đi như múa. Đó là Diệp Anh.

Cô ta cúi xuống, nâng mặt Đinh Lặc Lặc lên bằng đầu ngón tay. Bóp má, xoay trái, xoay phải. Cười khẽ.

"Sao tên ngốc này trắng trẻo thế không biết. Đem đi tế thì hơi tiếc đấy nhỉ."

Rồi buông tay như quăng vỏ chuối, quay lưng bảo:

"Đem nó đi nhốt cùng lũ vật tế cũ."

Xong cô ta quay người, bước vào biệt thự, không thèm liếc lại lần nào. Cậu thì bị lắc tưng tưng trên vai hai tên vệ sĩ, đầu choáng váng, bụng dồn lên họng vì xốc nảy.

Cùng lúc đó, tại đại sảnh trung tâm tổ chức, Triệu Tẫn Tâm vừa bước ra khỏi phòng họp. Tay trái nhẹ nhàng xoa mặt đồng hồ hàng hiệu, tay phải đút túi quần, dáng dấp tiêu soái nhưng lại toát ra cảm giác nguy hiểm như cáo già đi hội.

Từng bước chân anh đều chắc nịch, âm vang lên nền đá cẩm thạch tạo cảm giác người này, dù không nói một lời, cũng khiến kẻ khác không dám cản đường.

Lý Nhất Tiêu từ góc cầu thang vội vã chạy theo, nhịp bước dồn dập.

"Anh Triệu, anh có chắc kế hoạch đó thực hiện nổi không? Chuyện lần này cực kỳ nguy hiểm…"

Triệu Tẫn Tâm không dừng bước, mắt vẫn hướng về phía trước, giọng nói lạnh tanh như đá tảng.

"Chuyện đó không liên quan gì đến cô. Tôi có làm nổi không, tôi tự biết."

Lý Nhất Tiêu khựng một giây, cắn răng đuổi theo.

"Thằng nhóc hôm qua… Đinh Lặc Lặc ấy… có gì đặc biệt đâu. Sao phải phiền vậy?"

Bước chân Triệu Tẫn Tâm bỗng khựng lại.

Anh quay nhẹ đầu, ánh mắt thoáng tối sầm.

"Cậu ta đâu?"

Không chờ Lý Nhất Tiêu trả lời, một giọng nam dõng dạc vang lên. Một lính trẻ từ hành lang bước ra, đứng nghiêm.

"Báo cáo, vật tế thứ tám đã được chuyển đến khu phụ tế, dưới sự giám sát của phu nhân tam cấp Diệp Anh."

Lý Nhất Tiêu tái mặt. Triệu Tẫn Tâm không nói gì thêm, chỉ liếc cô một cái đầy ẩn ý. Nhìn ánh mắt đó, Lý Nhất Tiêu hiểu. Không phải là cảnh cáo. Là ra lệnh.

Cô im lặng quay đi, siết chặt nắm tay, mắt đầy bối rối. Đâu đó trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khó chịu – thứ cảm giác tên nhóc kia đang kéo mọi thứ rối tung mà cô không thể ngăn cản.