Chương 10: Căn Phòng Dị Giới: Tập Thể Vui Vẻ, Đời Éo Dễ Thoát

Đinh Lặc Lặc bị quăng vào căn phòng như bao cát. Lưng vừa chạm đất, cánh cửa phía sau đã sầm một cái như muốn tiễn vong. Hai tên đô con chẳng buồn nói gì, tháo xích cho cậu rồi dứt áo ra đi, để lại tiếng bước chân nặng nề vang vọng trên sàn đá lạnh.

Cậu nằm im vài giây, cảm nhận cái mông ê ẩm với đầu hơi quay quay, định than vài câu cho đỡ tủi thì nhận ra không gian quanh mình... không tồi như tưởng. Phòng không phải hầm tối nhà xác, mà là một kiểu ký túc xá chắp vá, rộng rãi vừa đủ, có ánh sáng đèn vàng nhạt nhòa, mấy chiếc giường tầng cũ kỹ, vài cái bàn ghế xiêu vẹo, nhưng vẫn gọi là có sức sống.

Điều cậu không ngờ là—có tận sáu cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm như xem... gà mới nở.

Mọi người im lặng đến rợn gáy, chờ xem cái bao gạo mới vứt vào có còn thở không. Một cậu tóc vàng mặt ngốc nghếch nhẹ nhàng nhích lại, chuẩn bị đưa tay lay thử thì...

Đinh Lặc Lặc bật dậy.

Cả phòng giật mình lùi nửa bước, An Viễn hét "Hú hồn hú vía!" suýt nữa ngã ngửa vào tường.

Đinh Lặc Lặc nhíu mày nhìn đám đông, tay còn chưa gỡ hết sợi vải dính trên cổ mà đã lên tiếng:

"Gì vậy? Tôi chưa chết, đừng tưởng sớm."

Cậu ngồi khoanh chân lại, ánh mắt đảo quanh. Tổng cộng có bảy người, kể cả cậu.

Một cậu tóc vàng khá ngố, ánh mắt lơ ngơ như vừa rớt từ giếng lên, nhanh miệng mở lời:

"Tôi là An Viễn, 19 tuổi, người nước ngoài. Mới được cứu tới thì bị lừa vào đây luôn á."

Ngồi kế bên là một cậu bé khác mặt nghiêm, có nét trí thức nhưng đôi mắt thì mệt mỏi:

"Lâm Trăn, 22. Đang đi làm thì bị úp sọt tới đây."

Một cô bé dễ thương, má phúng phính, tóc tết hai bên ngồi xếp bằng trước mặt cậu:

"Em là Liễu Nhược Ca, bị người ta bắt cóc tới đây đó, đáng sợ lắm luôn…"

Chưa nói hết câu thì một cô gái khác đã chạy tới, gõ đầu cái bốp.

"Con nhỏ này suốt ngày làm bộ yếu đuối. Thật ra đã 29 tuổi rồi, bà đây còn là người bạo lực nhất phòng đấy nhé!"

Cô quay sang Đinh Lặc Lặc, cười toe, chìa tay:

"Tô Miểu Miểu, 18 tuổi. Tôi tự nguyện tới đây vì… chán sống thôi!"

Đinh Lặc Lặc chớp mắt. Bầu không khí này… không giống như chỗ bị bắt cóc tí nào.

Ở góc phòng, một cô gái nhút nhát nép sát tường, tay siết vạt áo.

"An Ninh, bị ép tới. Không phản kháng được..."

Hai cậu trai còn lại thì chẳng thèm giới thiệu. Một cậu tóc đỏ, một cậu tóc bạc—cả hai chỉ liếc qua Đinh Lặc Lặc một cái, rồi quay mặt đi, im thin thít như sư phụ nhập định.

Điểm chung duy nhất? Ai cũng có visual xịn xò, khí chất như nhân vật game. Bé trai, bé gái, mặt xinh dáng chuẩn mà… thái độ thì như đang đi cắm trại.

Đinh Lặc Lặc nhíu mày.

"Mấy người… bị bắt tới đây mà vẫn vui vẻ vậy hả?"

Tô Miểu Miểu nhún vai, kéo cái ghế gãy chân ngồi xuống.

"Thà chết ở đây còn hơn ra ngoài. Ngoài kia mới là địa ngục thật sự đấy."

Liễu Nhược Ca lí nhí tiếp lời:

"Nếu không có quyền lực, không có sức mạnh, thì một là làm trâu bò để kiếm linh thạch, hai là… bị ném vào mấy chỗ dơ dáy, không đứng đắn."

Đinh Lặc Lặc gật gù, miệng nhếch méo.

"Vậy là chỗ này… là lựa chọn ít tệ nhất?"

Cả nhóm gật đầu cái rụp như đồng ca.

Cậu hít sâu, tự giới thiệu:

"Tôi tên Đinh Lặc Lặc. Ờm… 25 tuổi."

(Thật ra 17, nhưng phải buff lên tí cho có khí chất.)

"Chậc. Mặt non choẹt thế mà hai lăm á?"

Miểu Miểu lườm, nhưng rồi lại cười toe, chẳng ai nghi ngờ gì thêm.

Cậu nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc:

"Nhưng mọi người không định trốn ra à? Tôi không muốn chết ở cái nơi quái quỷ này."

Không khí chùng xuống một nhịp.

Người tóc bạc ở góc phòng—người nãy giờ chưa lên tiếng—bất ngờ mở miệng:

"Đừng ôm mộng thoát khỏi đây. Không phải chưa ai từng thử. Nhưng… nếu còn sống, họ sẽ không bao giờ muốn thử lần hai."

Câu nói như chậu nước lạnh tạt thẳng vào hy vọng mới nhen lên của cậu.

Nhưng Đinh Lặc Lặc chỉ nhếch môi, đứng dậy. Ánh mắt cậu không còn ngơ ngác như lúc bị ném vào nữa, mà sáng lên như có lửa.

"Sứ mệnh của tôi không phải để chết thối ở đây. Tôi nhất định phải sống. Phải rời khỏi đây."

Tô Miểu Miểu nhào tới kéo tay áo cậu:

"Muốn chết à? Ở đây còn sống thêm vài ngày đó, ra ngoài là game over đấy!"

Cậu gạt tay cô ra, quay sang nhìn chàng trai tóc bạc, giọng chắc nịch:

"Không thử sao biết được? Tôi nhất định sẽ rời khỏi đây."

Căn phòng lặng đi. Không ai cười nhạo, không ai cản trở. Chỉ có ánh mắt của bọn họ—đầy lạ lẫm, có gì đó… vừa tò mò, vừa tiếc nuối.

Như thể… họ đã từng giống cậu. Rồi bị nghiền nát không còn tin nổi chính mình nữa.