Chương 12: Nó 25 cơ mà?!

Triệu Tẫn Tâm dừng lại, ánh mắt anh mơ hồ như che giấu điều gì đó. Anh lặng lẽ buông khẩu súng xuống. Tướng Hộ thứ tư – Lý Văn Nhân – cũng là cha ruột của Lý Nhất Tiêu, bước tới gần, nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi:

“Đến đâu rồi? Kế hoạch của cậu ấy…”

Triệu Tẫn Tâm không đổi sắc, nhàn nhạt trả lời: “Không cần ngài Tướng Hộ lo lắng. Tôi tự có cách.”

Nói đoạn, ông rút từ túi áo ra một lá bùa bình an, chìa cho anh, nhưng Triệu Tẫn Tâm không nhận lấy. Anh biết rõ, lá bùa ấy là của Lý Nhất Tiêu – đứa con gái ông.

Cùng lúc đó, Lý Nhất Tiêu đang hiên ngang tiến thẳng đến biệt thự của Địch Lan. Cô ta vừa ra khỏi cửa, thì ánh mắt hai người va vào nhau. Không khách khí, Lý Nhất Tiêu hỏi thẳng:

“Thằng nhóc Đinh Lặc Lặc bị cô bắt rồi phải không? Mau giao nó ra đây.”

Địch Lan nhướn mày đầy trêu chọc:

“Lý tiểu thư đến không đúng lúc rồi. Cậu ta bị đưa vào nơi hiến tế rồi.”

Nghe thế, Lý Nhất Tiêu tức tối quát lên:

“Nè! Ai cho các cô cái quyền tự tiện bắt nó thế hả?”

Địch Lan cười khẩy, giọng đầy khiêu khích:

“Sao? Trúng tiếng sét ái tình với thằng nhóc đó rồi à?”

Cơn giận của Lý Nhất Tiêu bốc lên đỉnh đầu. Lo cho con mụ này mà nó sống chó thế là sao? Cô gào lên:

“Cô bị điên à?! Tên nhóc đó còn chưa đủ 18 tuổi đâu! Cô muốn vào tù à?!”

Địch Lan tái mặt, trợn mắt hỏi lại:

“Cái gì mà chưa đủ 18?! Nó bảo nó 25 tuổi cơ mà?!”

Lý Nhất Tiêu đập chân xuống đất:

“Nó nói vậy mà cô cũng tin à?! Chuyện này mà truyền ra ngoài, cô cứ đợi mà ngồi bóc lịch đi!”

Nói rồi cô xoay người bỏ đi. Địch Lan hốt hoảng chạy vào biệt thự, vội viết thư cầu cứu gửi đến chỗ Diệp Anh. Nhưng bức thư chưa đến nơi đã bị một kẻ bí ẩn lấy mất.

Lúc này, Diệp Anh đang đứng trong phòng khách, cúi đầu chịu trận. Cha cô – một kẻ có quyền, nhưng chỉ là một chân dưới trướng của tám Tướng Hộ – đang mắng té tát.

“Con gái thì suốt ngày giao du với đám đàn bà xấu! Chuyện tế quỷ thì không lo, để cha bị cấp trên đì suốt mấy ngày trời!”

Diệp Anh chỉ biết cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Con xin lỗi cha. Con sẽ cố gắng làm tốt hơn.”

Đúng lúc đó, Diệp Hành Chu – anh trai của Diệp Anh – bước vào, miệng nhếch cười đầy châm chọc. Từ nhỏ, hắn luôn đối đầu với cô, tranh giành từng chút quyền lực và tài sản từ cha. Vẻ ngoài phong lưu, đạo mạo, nhưng bên trong là một kẻ trọng nam khinh nữ, không từ thủ đoạn.

Hắn đổ thêm dầu vào lửa:

“Cha à, đừng nóng giận. A Diệp chỉ là quên mất chuyện quan trọng thế thôi. Đâu có như con – cha dặn gì là nhớ ngay! À đây, thư của chủ hội phía Bắc, họ muốn hợp tác với bên ta, tuyển nhân tài, trả linh thạch lớn.”

Lão Diệp vui ra mặt, khen hắn không ngớt lời. Sau đó, liếc sang Diệp Anh đầy giễu cợt:

“Con nên học tập anh trai con nhiều vào. Vụ hiến quỷ tháng này chỉ cần một người thôi. Tốt nhất là đứa nào trông ổn áp, đừng yếu ớt quá mà làm Tướng Hộ ngứa mắt.”

Diệp Anh nén giận, gật đầu, rồi quay người bỏ đi.

Trong căn phòng, Đinh Lặc Lặc đang trùm chăn viết nguệch ngoạc bản đồ và kế hoạch trốn thoát. Trên đường tới đây, cậu đã cố gắng quan sát địa hình, tìm điểm yếu trong sự canh phòng.

Cánh cửa đột ngột bật mở. Diệp Anh bước vào, ánh mắt đảo quanh. Bảy người lập tức quỳ rạp xuống trước chân cô.

Cô liếc sang Đinh Lặc Lặc, như ngầm ra hiệu bắt cậu quỳ xuống như đám kia. An Viễn nháy mắt ra hiệu liên tục. Đinh Lặc Lặc giả vờ bước tới, định quỳ, nhưng khi chỉ còn cách Diệp Anh vài bước, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười:

“Nhìn cũng xinh đấy. Sau này trang điểm nhạt thôi.”

Không khí đông cứng.

Đám vệ sĩ sau lưng Diệp Anh, bảy người đang quỳ, không ai dám thở mạnh. Liễu Nhược Ca quay phắt lại, trừng mắt. Nhưng Đinh Lặc Lặc vẫn ung dung, đáy mắt ánh lên vẻ tinh ranh.

Mắt Diệp Anh đỏ ngầu. Cô chỉ tay vào mặt cậu, hét lên:

“Mày dám?!! Giữ nó lại cho bổn tiểu thư!”

Đinh Lặc Lặc vẫn không sợ, còn nhếch mép khiêu khích. Diệp Anh giáng ngay cho cậu một bạt tai rồi rút roi da định quất chết.

Liễu Nhược Ca lao tới ngăn lại, quỳ xuống van xin:

“Xin tiểu thư tha mạng cho cậu ta, cậu ta còn trẻ người non dạ không hiểu phép tắc!”

Nhưng cậu vẫn trêu chọc, chẳng biết sợ là gì. Diệp Anh tức đến phát điên:

“Được lắm! Thằng nhãi này… Buông nó ra! Sau này chăm sóc nó thật tốt đi. Năm ngày nữa, nó đi tế quỷ!”

Nói rồi cô xoay người rời đi. Khi bóng cô khuất hẳn, Liễu Nhược Ca quay sang đánh Đinh Lặc Lặc:

“Cậu điên rồi à?! Không ra được đây thì định chết ở đây luôn chắc?!”

Tô Miểu Miểu cũng nhào tới mắng:

“Ngốc! Sao lại đi gây sự với mụ đó chứ?!”

Người tóc đỏ từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này mới bước tới, nhìn Đinh Lặc Lặc, giọng trầm:

“Thằng nhóc này không ngu. Muốn lợi dụng ngày tế quỷ để thoát đúng không? Tôi đi cùng cậu.”

Tóc trắng bên cạnh kéo tay tóc đỏ, giọng khẽ:

“Em vẫn chưa từ bỏ ý định đó à? Bỏ đi.”

Đinh Lặc Lặc lúc này mới nhận ra: hai người họ là anh em sinh đôi, mồ côi từ nhỏ, không ai đặt tên nên được gọi đơn giản là “Tóc Đỏ” và “Tóc Trắng”. Tóc đỏ là em trai, cũng giống cậu – đều ôm giấc mộng bỏ trốn.

Liễu Nhược Ca đảo mắt liếc hai người, nhếch môi:

“Hai cậu muốn tự tìm chết thì cứ việc. Bà đây không thèm cản nữa.”