Đêm buông xuống trụ sở trung tâm, ánh đèn từ các tháp canh quét ngang dọc, lia từng góc tối như lưỡi dao sắc sượt qua lớp không khí nặng trĩu. Đinh Lặc Lặc đứng lặng bên cửa sổ tầng ba, hai tay bám lấy khung sắt han gỉ, ánh mắt dõi xuống khoảng sân rộng nơi đội tuần binh đang đi tuần nghiêm ngặt.
Tiếng bước chân vang nhẹ phía sau. Tóc đỏ bước tới, tựa lưng vào bức tường loang lổ.
“Cậu đừng nghĩ tới chuyện trốn,” cậu ta nói, giọng khàn khàn. “Con đường này… có đi cũng chỉ có hai loại kết cục: bị thương hoặc biến mất.”
Đinh Lặc Lặc không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào đoạn hàng rào phía tây – nơi ánh sáng đèn dường như yếu hơn và có một camera bị đặt lệch hướng.
“Tôi đã có cách rồi,” cậu nói khẽ, giọng nhẹ như gió nhưng chắc như đinh. “Cách này… chắc chắn có thể thoát được.”
Tóc đỏ suýt thì sặc nước bọt. Cậu ta chớp mắt, nhìn Đinh Lặc Lặc như nhìn một hiện tượng siêu nhiên.
“Trời ơi, cậu là thiên tài à? Tôi ở đây ba năm trời vẫn không thoát nổi, cậu mới ở đây ba tiếng mà đã có cách? Chẳng lẽ chỉ số IQ của cậu vượt mốc nhân loại à?”
Lặc Lặc quay sang nhìn cậu bạn cùng phòng, khóe môi khẽ nhếch lên.
“...Hoặc không.”
Cùng lúc đó, ở khu trung tâm tổ chức lễ tế, Trưởng Hân và Tổ Di Nguyệt đang chậm rãi dạo bước giữa dãy gian hàng mới dựng. Cờ phướn bay phần phật, tiếng trống lễ văng vẳng từ xa vọng tới, nhưng trong lòng Trưởng Hân lại chẳng yên chút nào.
“Lễ tế năm nay… chỉ chọn một người sao?” cô cất tiếng. “Mọi năm đều có ba. Chẳng lẽ con quỷ kia ăn no rồi à?”
Tổ Di Nguyệt đang nhón một miếng bánh nếp, liếc sang cô, lắc đầu.
“Dù sao người bị tế cũng không phải cô, lo nghĩ nhiều làm gì cho mệt.”
“Nhưng lạ thật. Cảm giác như có gì đó không đúng,” Trưởng Hân lẩm bẩm.
Tổ Di Nguyệt chưa kịp phản ứng thì bỗng cả hai dừng lại. Một đội tuần binh đang đi ngang qua khu vực trung tâm, dẫn đầu là một nữ quân nhân sắc mặt nghiêm nghị – Lý Nhất Tiêu.
Tổ Di Nguyệt khẽ huých tay Trưởng Hân, thì thầm: “Không phải là… người quen của Triệu Tẫn Tâm sao? Thanh mai trúc mã gì đó? Sao lại ở đây?”
Phía sau Lý Nhất Tiêu, vài tuần binh đang dán từng tờ cảnh báo lên các vách tường đá. Một tờ trong số đó bị gió cuốn lật, bay đến chân Trưởng Hân. Cô cúi nhặt lên, lướt mắt đọc.
“Mọi người nên nâng cao cảnh giác. Trụ sở nghi ngờ đã bị quỷ đột nhập. Hiện chưa rõ hình dạng. Tăng cường phòng bị trên mọi tuyến.”
Trên nóc trung tâm, một màn hình lớn bật sáng, phát cảnh báo với giọng đọc đều đều, âm điệu lạnh buốt.
Tổ Di Nguyệt và Trưởng Hân nhìn nhau, mắt ánh lên vẻ cảnh giác lẫn tò mò.
“Xem ra… có kịch lớn.”
Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua song sắt, rọi lên gương mặt Đinh Lặc Lặc. Cậu choàng dậy, ngơ ngác nhìn quanh.
Phòng giam trống trơn.
Không còn tiếng lải nhải của An Viễn, không còn tiếng Tô Miểu Miểu than thở, cũng chẳng thấy bóng dáng Tóc đỏ đâu.
“An Viễn?” Cậu cất tiếng gọi. “Miểu Miểu? Mọi người đâu cả rồi?”
Im lặng.
Lặc Lặc bước vội tới cửa, đập mạnh.
Một lúc sau, cánh cửa bật mở, một tên lính canh xuất hiện, mặt mày cau có như vừa bị dựng dậy giữa cơn ngủ trưa.
“Hỏi gì?”
“Những người cùng phòng với tôi đâu?”
“Họ bị chuyển đi nơi khác rồi. Còn cậu – từ giờ là vật tế. Không được ở chung với người khác.”
Nói xong, hắn đóng sập cửa lại.
Căn phòng trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Lặc Lặc đứng lặng một lúc, rồi chậm rãi quay lại. Bóng mình in lên bức tường sau lưng, nhỏ bé mà đơn độc. Nhưng ánh mắt cậu lại sáng rực – một thứ ánh sáng không hẳn là sợ hãi, mà là… quyết tâm.
Nếu mọi người bị điều đi, nếu bản thân bị cô lập, thì không còn gì để mất nữa.
Lúc này, không phải là nghĩ có nên trốn hay không.
Mà là: phải trốn thế nào để không bị bắt lại.
Một nụ cười thoáng hiện trên môi cậu.
Đây không còn là chuyện sống sót.
Mà là một trò chơi trí mạng. Và Đinh Lặc Lặc... đang bước từng bước vào ván bài lớn nhất đời mình.