Chương 14: Vật tế

Cả buổi chiều hôm đó, Đinh Lặc Lặc chỉ nằm bẹp trên giường, bụng réo cồn cào chờ tới giờ cơm. Khi tiếng mở khoá vang lên, cậu lập tức nhắm mắt giả ngủ. Tên lính canh bước vào, không hề phòng bị, vừa đặt khay thức ăn xuống đã bị một mảnh gỗ vụt mạnh vào gáy. Hắn ngã gục không kịp kêu một tiếng.

Đinh Lặc Lặc hốt hoảng nhìn tay mình rồi lại nhìn tên lính canh bất tỉnh. Cậu lôi hắn vào, nhét lên giường, rồi loay hoay cởi bộ đồng phục lính đen thui. Khoác lên người xong, cậu mới cay đắng nhận ra—cái áo to như lều rạp, quần thì suýt tuột khỏi eo.

Cắn răng chịu đựng, cậu ra khỏi phòng, cố gắng bước đi như một lính gác bình thường. Nhưng bước chân lại chẳng mạnh mẽ tí nào, nhìn quanh đâu đâu cũng là máy bay tuần tra, thiết bị giám sát, camera lơ lửng như mấy con ruồi máy.

Cậu còn đang đơ mặt nhìn một cái cánh tay robot vừa hàn tường vừa nhả khói thì một tên vệ sĩ đi tới.

“Ê, cậu kia! Sao lại đứng đây? Huy hiệu đâu?”

Đinh Lặc Lặc trố mắt. “Hả? Huy hiệu gì cơ?”

Tên vệ sĩ nghiêng đầu, nheo mắt, giọng có chút cảnh giác. “Người có chức quyền ở đây ai chẳng có huy hiệu. Hay là cậu đây...”

Chưa kịp nói xong thì từ căn phòng cách đó vài chục mét, một tiếng hét vang lên như chuông báo động.

“Vật tế bỏ trốn rồi!! Mau bắt lại!”

Mặt cậu tái mét. Chẳng nghĩ nhiều, cậu phi thẳng về phía lan can. Dưới chân là tầng ba, cao lắm, gió rít từng cơn. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, Đinh Lặc Lặc chỉ bám lấy một ống sắt rồi tụt xuống như khỉ leo cây.

Tên vệ sĩ đứng đơ vài giây rồi gào toáng lên: “Bắt lấy nó!!”

Cậu chạy bán sống bán chết, tránh né từng nhóm lính, từng ánh đèn quét. Đang hốt hoảng né một người ở góc hành lang thì lại đâm đầu vào một cái mô hình hologram lơ lửng khiến nó phát ra tiếng “bíp” cảnh báo.

Người vừa bị né bước lùi lại nửa bước, ánh mắt sắc lạnh, tay rút súng trong một động tác thuần thục. Cạch. Một phát súng nổ vang, viên đạn cắm phập vào bức tường cách tai cậu vài phân.

Đinh Lặc Lặc chỉ thấy máu rút khỏi mặt.

Người đó không ai khác chính là Triệu Tẫn Tâm.

Từ xa, một nhóm tuần binh hô vang: “Tìm thấy vật tế chưa?!”

Bọn họ chạy tới, thấy Triệu Tẫn Tâm liền đồng loạt cúi đầu: “Ngài chỉ huy! Ngài có thấy một tên nhỏ con mặc vest đen chạy qua đây không? Hắn là vật tế!”

Triệu Tẫn Tâm không nói gì, chỉ liếc mắt về phía Đinh Lặc Lặc đang nép sát vào tường như con mèo ướt mưa. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt như sắp khóc.

Anh ta hờ hững chỉ tay về hướng ngược lại. “Hình như chạy về phía đó.”

Đám tuần binh không nghi ngờ gì, cúi đầu cảm ơn rồi phóng đi.

Không khí lại lặng xuống, Đinh Lặc Lặc thở phào. Nhưng chưa kịp nở nụ cười cảm kích, Triệu Tẫn Tâm đã bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt cậu.

Cậu còn đang định nói lời cảm ơn thì cổ tay bị nắm chặt, một cái còng số 8 sáng loá bị rút ra từ túi áo.

“Khoan đã, tôi chưa đủ 18 đâu... Tôi...” – cậu run rẩy nói, môi giật giật.

Triệu Tẫn Tâm chẳng thèm đáp, chỉ đưa cổ tay còn lại của cậu lên, bấm “cạch” một tiếng xích lại.

“Không ai cho phép vật tế bỏ trốn.” Giọng anh ta lạnh như nước đá.

Anh ta định đứng dậy kéo đi thì Đinh Lặc Lặc níu lấy vạt áo sơ mi trắng, ánh mắt đáng thương như cún con mưa dầm.

“Triệu chỉ huy à... Anh tha cho tôi một lần được không... Sau này anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm... Xin đừng nhốt tôi vào tù... Làm ơn...”

Triệu Tẫn Tâm liếc nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt khó đoán. Một lát sau, anh ta hờ hững nói:

“Vậy khi khoẻ lại, phải gia nhập đội chiến đấu.”

Cậu gật đầu lia lịa, hoàn toàn quên mất một chuyện quan trọng—muốn khoẻ lại trước hết phải sống sót.