Chương 16: Con Cờ Không Cam Tâm

Từ sáng sớm, không khí trong nhà họ Diệp đã đặc quánh mùi thuốc súng.

Diệp Anh đứng giữa phòng, đôi mắt vằn đỏ, môi run lên vì tức. Tin Đinh Lặc Lặc trốn đi từ tối qua như tạt nguyên xô nước đá vào mặt cô. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì một bóng người lao vào như giông bão.

Chát!

Tiếng bạt tai vang dội, cái đầu nhỏ lệch hẳn sang một bên. Cô loạng choạng lùi nửa bước, má tê rần, tai ù đi. Lão Diệp thở hồng hộc, mắt trợn trừng giận dữ như thể vừa bị ai đó sỉ nhục danh dự tổ tông mấy đời.

“Con làm cái trò gì vậy hả? Con coi cái nhà này là cái chợ chắc?!”

Cô cắn răng, ráng nuốt máu trong họng, không thốt ra một lời. Đúng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

“Lão gia! Có khách quý đến!” – đám vệ sĩ gần như chen nhau mà chạy vào, theo sau là Diệp Hành Chu đang đóng vai người con mẫu mực.

Lão Diệp thoáng khựng lại, mắt mở to như bị điện giật, rồi quay ngoắt người, hấp tấp chỉnh lại cổ áo, hấp tấp rảo bước ra ngoài.

Ngay khi tiếng giày lão khuất sau hành lang, Diệp Hành Chu bỗng cười nhạt, cúi sát xuống, rồi đẩy mạnh.

Diệp Anh ngã sấp xuống nền nhà lạnh ngắt. Một luồng đau buốt xuyên sống lưng. Ngẩng đầu lên, cô thấy gương mặt của gã anh trai đang cúi nhìn mình từ trên cao, ánh mắt không phải của người cùng huyết thống, mà là của một kẻ săn mồi đã thấy con mồi gãy chân.

“Em gái à…” Hắn kéo dài giọng như đang dỗ dành một con chó con ngoan ngoãn. “Nếu mày chịu bỏ quyền lực, tao còn có thể chừa cho mày một con đường sống. Chứ cứ lì lợm thế này... chờ ông già kia chết rồi, tao lên nắm quyền, lúc đó mày muốn quỳ gối xin tha cũng không kịp đâu.”

Gương mặt Diệp Anh biến dạng vì giận. Cô gào lên, từng chữ như lửa:

“Thằng chó! Tao sẽ không để mày nắm quyền dễ dàng đâu!”

Ánh mắt Diệp Hành Chu co rút lại. Hắn đạp một cú thẳng vào bụng cô, rồi mới thong thả phủi tay bỏ đi, miệng vẫn mỉm cười như vừa thắng ván cờ dễ òm.

Không lâu sau, cửa lớn mở ra.

Cả trang viện như hít phải luồng khí lạnh từ âm phủ — Triệu Tẫn Tâm đã tới. Người đàn ông ấy bước vào không cần ai giới thiệu, khí thế đủ khiến đám vệ sĩ phải cúi rạp.

Lão Diệp tái mặt, môi run lẩy bẩy như nhìn thấy tổ tiên đội mồ sống dậy. Nhưng trái ngược, Triệu Tẫn Tâm chỉ khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng mà đè ép:

“Ta tới vì chuyện vật tế.”

Chỉ một câu, lão Diệp lập tức chuyển sang trạng thái con chiên ngoan đạo, vâng dạ răm rắp. Họ nói chuyện riêng, trong phòng nghị sự, và chỉ sau vài lời, lão Diệp như bị thôi miên, gật đầu lia lịa.

“Ta sẽ đưa ngài đi xem khu nghị sự, mong ngài chỉ dạy thêm...”

Chưa kịp bước thì Diệp Anh xuất hiện.

Mái tóc dài buông nhẹ, chiếc váy lụa màu sương mai theo gió lướt trên nền gạch, tay cầm cây quạt giấy trắng bạc. Cô tiến lại, gập người đúng quy chuẩn:

“Triệu chỉ huy.”

Căn phòng lặng như tờ.

Triệu Tẫn Tâm không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu. Lão Diệp hốt hoảng, như thể cô con gái của mình sắp giở trò mê hoặc người thừa kế long mạch vậy.

“Diệp Anh, con về phòng nghỉ đi. Không có việc của con ở đây.”

Cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn Triệu Tẫn Tâm như thầm tính toán, như con mèo rình chuột... hoặc rình một con hổ lớn đang đi lạc.

Lão Diệp vội kéo tay Triệu Tẫn Tâm rời đi, không cho cô cơ hội nào thêm.

Còn lại một mình, Diệp Anh đứng giữa sảnh lớn, siết chặt cây quạt trong tay đến gãy đôi.

“Nếu không thể thắng bằng máu, tao sẽ thắng bằng đầu. Mày muốn tao quỳ? Tao sẽ khiến mày phải rạp mình dưới chân cây lớn này trước.”