Tắm xong, Đinh Lặc Lặc trùm khăn bước ra, tóc còn nhỏ nước mà đầu đã nhẩm tính đủ kiểu kế sinh tồn. Cậu nhìn vào gương, thử nhăn mặt làm mấy cái biểu cảm “tội nghiệp cấp quốc gia”, hy vọng lát nữa gặp vệ sĩ sẽ phát huy tác dụng. Ai ngờ vừa mở cửa thì hiệu quả tức thì – rùng mình tập thể.
Cả dãy hành lang như bị quân đội chiếm đóng. Mười mấy tên vệ sĩ cao to đen hù, đứng thẳng tắp như đang quay phim. Ánh mắt đám người không mang thù hằn, nhưng lại chứa đầy “định mệnh, xin tiễn biệt”. Cậu nuốt nước bọt cái ực, bước từng bước chậm rãi như người biết mình sắp bị tế sống.
“Ủa mấy anh, đi tế quỷ ở đâu vậy?” – Cậu hỏi mà trong lòng thầm vẽ ra đủ loại bản đồ chạy trốn. Một tên vệ sĩ trả lời gọn lỏn: “Ngoài trụ sở.”“Hả?” – Lặc Lặc chưa kịp hiểu “ngoài trụ sở” là đâu thì hai tên đã áp sát, đỡ hai bên vai như nâng người khuyết tật, dắt ra khỏi hành lang như dắt đi rửa tội.
Chiếc xe bay chờ sẵn. Đen, bóng, lạnh, có vẻ là dòng “xe đưa linh hồn lên đường”. Cánh cửa cạch một tiếng, đóng lại như bản án tử hình.
Nhưng đúng lúc đó, Đinh Lặc Lặc trợn mắt.
Trong khoang xe rộng thênh thang, người đàn ông hắn không muốn gặp nhất, lại đang ngồi đó – Triệu Tẫn Tâm. Cậu mém tí nhảy xuống khỏi xe như con dơi biết bay.
“Sao anh lại ở đây?”
Triệu Tẫn Tâm: ...
Đinh Lặc Lặc như con mèo ướt sũng thấy chó săn. Cậu trượt người ngồi bẹp xuống ghế, đưa tay che mặt.
“Ôi trời ơi… hồn tôi còn chưa siêu thoát, mà quỷ đã ngồi đây rồi…”
Triệu Tẫn Tâm không đáp. Anh khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt liếc cậu như đang đánh giá giá trị dinh dưỡng. Không khí lạnh đến mức nước mắt Lặc Lặc muốn đông thành băng.
Cậu run run móc từ túi áo ra ba viên linh thạch bé tí, đưa tới như kiểu tặng quà chia tay
Triệu Tẫn Tâm: “???”
Cậu nói: “Trả nợ cho anh đó… đây là số linh thạch ít ỏi tôi có… tôi sắp chết rồi, giữ đi… Ờm, tiện thể… cảm ơn lần đầu anh cứu tôi nha.”
Triệu Tẫn Tâm liếc cậu một cái, vẫn lạnh nhạt.
Cậu vừa khóc vừa cười quay sang anh: "Xin lỗi… chỉ là tôi hơi nhớ nhà thôi. Làm phiền anh rồi."
Giọng cậu như mèo ho, nước mắt nước mũi rớt lộp bộp. Cậu bắt đầu nhớ nhà. Nhớ căn bếp của Dương Di, nhớ cái chiếu rách cạnh cửa sổ nơi hay nằm mơ thấy trúng số. Nhớ cả dì – người hay la mắng nhưng luôn nấu món cậu thích mỗi tối, cậu - người thấu hiểu cách nấu mì của cậu.
“Anh đừng hại người vô tội như tôi nữa được không… tôi cũng chỉ là đứa đi lạc thôi…” – Giọng Lặc Lặc nghẹn như kẹt xương cá.
Triệu Tẫn Tâm thở dài: “Cậu không có quyền can thiệp. Đừng nói nữa, ồn ào lắm.”
Rồi anh quay mặt đi. Im lặng. Nhưng bất ngờ, hắn ném cho cậu bịch khăn giấy.
Lặc Lặc lau nước mắt, lau mũi, lau luôn cả cằm. Xong thì không ngại ngần vươn tay kéo áo choàng của hắn lau thêm – như lau bảng.
Cả xe như đóng băng.
Triệu Tẫn Tâm nhìn cậu một lúc. Rồi... rút khăn tay của mình ra, lau mặt giùm cậu.
Tội nghiệp Triệu Tẫn Tâm, từ sát thần máu lạnh bị biến thành... khăn lau mặt. Vệ sĩ lái xe ngồi trước suýt ngất, run cầm cập vì chưa ai dám làm thế với Triệu gia bao giờ. Ai dám thò tay ra là một phát nổ sọ ngay, vậy mà cậu hiến tế này còn chùi nước mũi lên áo hắn!
Hai ông vệ sĩ phía trước run như cầy sấy. Không ai tin nổi – người được mệnh danh là “Huyết Yên Triệu Tử” lại đang… lau nước mắt cho người tế?
Chiếc xe đảo mạnh một cái. Đinh Lặc Lặc văng về phía trước, nhưng chưa kịp la thì một vòng tay rắn chắc đã giữ chặt cậu lại. Cậu nằm gọn trong lòng Triệu Tẫn Tâm như cục bột nếp.
“Đáng lẽ tôi nên về nhà, chứ không phải ngồi đây đợi bị đem đi tế sống…” – Giọng cậu nghẹn, ngực đập thình thịch, nhưng ấm áp một cách kỳ lạ.
Xe dừng. Trước mắt họ là một vòng tròn khổng lồ như cổ trận, ở giữa là cây thánh giá đen sì dựng thẳng như cột cờ ma quái. Trên cao, trời xám xịt, một con quạ đen bay ngang kêu “quạ quạ” nghe như tiếng “đi luôn đi đừng về”.
Đinh Lặc Lặc sợ muốn rụng rốn. Nhưng Triệu Tẫn Tâm vẫn bước xuống xe, nắm lấy cổ tay cậu dắt đi như đang đi chợ sắm đồ.
“Sao lại là tôi?” – Cậu lí nhí hỏi.
“Vì cậu có tên trong danh sách.”
“Nhưng… tôi còn chưa đăng ký hộ khẩu chỗ anh…”
Triệu Tẫn Tâm ngừng lại, nhìn thẳng: “Cậu là người đặc biệt. Chúng tôi không chọn nhầm.”
Trước khi cậu kịp hỏi “đặc biệt sao không trúng số”, thì mặt đất rung chuyển.
Không khí đổi màu, bầu trời đỏ như máu. Tiếng gió rít lên, kèm theo âm thanh vọng lại như hàng vạn linh hồn đang gào thét. Khói đen từ trung tâm nghi lễ bốc lên, quấn lấy cả hai.
Trong chớp mắt – Đinh Lặc Lặc và Triệu Tẫn Tâm biến mất.
Những người còn lại rúng động. Một tên vệ sĩ la lớn: “Đội trưởng?! Đội trưởng bị hút vô rồi!!!”Người khác run rẩy: “Cả người tế cũng mất luôn! Mẹ ơi, lần này tế trúng Quỷ Vương thật rồi!”