Chương 20: Trại Dã Chiến

Cả bầu trời rung chuyển khi hàng chục chiếc phi xa đồng loạt hạ cánh, gió rít lên như vỡ toang mặt đất. Đội cứu viện của Thống Chủ phóng ra khỏi tàu, người ôm cáng, kẻ vác thiết bị, bao vây hiện trường trong vòng chưa tới ba mươi giây. Một nhóm y tế lập tức lao đến, thay băng gạc cho Đinh Lặc Lặc, kiểm tra vết thương từng centimet. Máu đã được cầm, nhưng tay cậu vẫn tím ngắt, run nhẹ mỗi khi bị đụng vào.

Bên kia, đội dọn xác nhảy vào kiểm tra tàn tích của bọn quỷ, lập tức thu gom linh thạch từ thi thể, kiểm tra độ nguy hiểm rồi niêm phong những mảnh còn sống sót.

Lý Nhất Tiêu từ xa lao đến, ánh mắt dán chặt vào Triệu Tẫn Tâm. Cô hỏi dồn: "Anh có sao không?" nhưng anh chỉ đưa tay lên ra hiệu im lặng. Tay phải anh khẽ run – hậu quả của việc vừa ôm chặt Đinh Lặc Lặc, vừa cầm súng hạng nặng bắn về hướng ngược lại. Cú xung đột phản lực lúc hai người bắn đồng thời đã khiến vai anh lệch trục, nhưng anh không để tâm, mắt vẫn nhìn về phía Lặc Lặc.

Một bác sĩ sau khi cấp cứu xong, quay lại thông báo: “Cậu ta chỉ mất máu quá nhiều thôi. Nên nằm nghỉ lại đây một lát, tỉnh rồi hẵng quay về trụ sở.”

Ngay lúc đó, một binh sĩ bước tới, hỏi: “Đội trưởng, số linh thạch kia xử lý sao?”

Triệu Tẫn Tâm lạnh nhạt đáp: “Đợi Đinh Lặc Lặc tỉnh, cho cậu ta hết.”

Lý Nhất Tiêu đứng gần đó, sắc mặt đột nhiên sa sầm. Cô lặng lẽ nhìn Đinh Lặc Lặc một cái rồi quay lưng đi, gió lùa qua mái tóc dài, không rõ là giận hay buồn.

Cả nhóm thống nhất dựng tạm lều trại ở lại qua đêm. Đêm giữa rừng quỷ lạnh thấu xương, nhưng ngọn lửa trại rực đỏ giữa trung tâm khiến ai cũng thấy ấm hơn đôi chút.

Lý Nhất Tiêu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Triệu Tẫn Tâm, trên tay là một bắp ngô nướng. “Anh ăn đi.” – cô chìa ra.

Triệu Tẫn Tâm không quay đầu, chỉ khẽ lắc. “Không đói.”

Cô thoáng thất vọng, gật đầu, sau đó quay sang đưa bắp cho một y sĩ gần đó. Anh ta vui như trúng số, cảm ơn lia lịa khiến không khí bớt căng thẳng hẳn.

Lý Nhất Tiêu liếc sang. Triệu Tẫn Tâm vẫn ngồi đó, lưng thẳng, hai tay khoanh trước ngực, ánh lửa soi một bên mặt anh, bóng đổ dài xuống nền đất lạnh. Mắt cô không rời anh lấy một giây.

Bất ngờ anh lên tiếng: “Nhìn gì? Chưa thấy ai ngồi bên lửa trại à?”

Lý Nhất Tiêu giật mình, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Anh Triệu… sao lại nói vậy chứ…” Cô quay mặt đi, giấu đi sự bối rối.

Triệu Tẫn Tâm khẽ cau mày. Trong đầu anh, giọng điệu vừa rồi quá giống... cái giọng cà khịa của Đinh Lặc Lặc. Anh thở ra một hơi, tự nhủ chắc bị ảnh hưởng bởi cái thằng nhỏ rắc rối kia rồi.

Đúng lúc ấy, một người lính hớt hải chạy tới: “Đội trưởng! Cậu Lặc Lặc tỉnh rồi ạ!”

Triệu Tẫn Tâm gật đầu rất chi là thờ ơ, nhưng ánh mắt hơi lay động.

Lý Nhất Tiêu xua tay đuổi tên kia đi, rồi tự mình quay lưng lặng lẽ đi trước.

Trong lều y tế, Đinh Lặc Lặc mở mắt, cánh tay đau nhức như bị dần cho một trận. Một bác sĩ bước tới, kiểm tra lại: “Không nên vận động. Nếu còn gắng sức, tay cậu sẽ thật sự phế đấy.”

Cậu gật đầu, ngoan ngoãn như học sinh bị điểm kém.

Bất chợt, mắt cậu đảo sang trái. Bác sĩ cũng tò mò, quay theo ánh mắt đó – chỉ thấy tấm màn lều bay phất nhẹ... nhưng không có ai bên ngoài.

Mắt Đinh Lặc Lặc chớp chớp, cậu nói khẽ: “Tôi nghe thấy tiếng chân quen lắm…”