Phòng thẩm vấn tăm tối, chỉ có ánh đèn trắng hắt xuống khuôn mặt sạm lại của Zanjo. Tay anh run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì sự giằng xé bên trong.
Thanh tra Jiro: “Tên anh là Zanjo, tay sai của Deahan – đúng chứ? Anh là người trực tiếp ra tay với Bacos.”
Zanjo: (nhìn thẳng) “Tôi chỉ làm theo lệnh.”
Thanh tra Jiro: “Anh giết người. Đó là sự thật. Tòa án không cần biết anh làm theo ai.”
Zanjo cười khẽ, tiếng cười đầy chua chát.
Zanjo: “Ông biết cảm giác sống dưới tay một con quái vật là thế nào không? Mỗi ngày, tôi phải chọn: giết người... hoặc chính tôi là kẻ bị giết.”
Thanh tra Jiro: “Tại sao không khai ra hắn?”
Zanjo: “Vì các người sẽ không bao giờ bắt được hắn. Deahan không đơn thuần là người – hắn là một ý chí sống trong bóng tối. Khi các người lần ra một dấu vết, hắn đã ở rất xa rồi.”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Marila đang quan sát qua kính một chiều. Cô siết chặt tay, ánh mắt như đang chiến đấu với lương tâm.
Marila: (thầm nghĩ) Zanjo đáng thương... Nhưng anh ta đã làm điều không thể tha thứ. Và Deahan... anh còn bao nhiêu máu sẽ đổ vì anh nữa?
---