---
Văn phòng đội điều tra đặc biệt, 2 giờ sáng. Cà phê nguội lạnh trên bàn. Thanh tra Jiro và cộng sự – đặc vụ nữ Nala – đang nhìn chằm chằm vào bảng thông tin dán đầy ảnh chụp, sơ đồ và tên các thành viên băng đảng.
Nala: “Có gì lạ không? Hồ sơ của Zanjo rạch ròi, nhưng tôi tìm thấy dấu chuyển tiền từ một tài khoản ẩn – xuất phát từ một công ty vỏ bọc tại Philippines.”
Jiro: “Đừng nói với tôi nó có liên hệ với... Viper Corp?”
Nala: “Chính xác. Viper Corp là một trong những tổ chức rửa tiền từng bị nghi là chân rết của Deahan. Nhưng không ai từng chứng minh được.”
Jiro: (đập tay xuống bàn) “Chúng ta cần ép Zanjo khai thêm. Hắn biết nhiều hơn hắn nói.”
---
Cảnh chuyển sang trại tạm giam. Zanjo được đưa đến phòng thẩm vấn lần nữa. Lần này, không phải Jiro. Là Marila.
Marila: “Zanjo, tôi không ở đây để dọa hay bắt anh. Tôi muốn hiểu.”
Zanjo: “Hiểu gì? Cảm giác bị một bóng ma ám ảnh? Bị giam giữ cả tâm hồn lẫn thể xác?”
Marila: “Tôi từng quen Deahan. Tôi biết... hắn không phải luôn như vậy.”
Zanjo: “Thì sao? Tôi cũng từng nghĩ hắn là người cứu rỗi. Nhưng khi máu đã đổ, hắn chỉ còn là con thú đội lốt người.”
Marila: (dịu giọng) “Zanjo, hãy khai. Hãy để người chết được yên. Và để bản thân anh có một lối thoát.”
Zanjo ngồi im một lúc lâu... rồi cúi đầu.
Zanjo: “Được. Nhưng nếu tôi khai... tôi không muốn được bảo vệ. Tôi chỉ muốn một điều – đến thắp hương cho cô ấy.”
---