Chap 5: Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm

---

Lisbon, 2:47 sáng. Marila ngồi trong phòng khách sạn, ánh đèn hắt lên gương mặt u sầu. Điện thoại rung lên – số không hiển thị. Cô chần chừ một giây… rồi nhấn nút nghe.

Marila: “…Ai đó?”

Deahan: (giọng trầm, khàn khàn) “Lâu rồi nhỉ, Marila.”

Cô cứng người. Giọng nói ấy – vừa xa lạ, vừa quen thuộc như ám ảnh.

Marila: “Deahan. Mày vẫn còn sống…”

Deahan: “Còn sống. Và tự do. Cũng nhờ một phần... sự im lặng của mày năm xưa.”

Marila: “Tao không im lặng vì mày. Tao im vì tao ngu.”

Deahan: (cười khẽ) “Vậy lần này mày đến Lisbon để làm gì? Bắt tao? Hay chỉ để nghe giọng người từng yêu mày?”

Marila: “Tao đến để kết thúc tất cả.”

Deahan: “Kết thúc? Tao chưa bắt đầu lại mà mày đã đòi kết thúc? Marila… tao đã chết từ lúc cô ấy rời bỏ tao. Thứ còn lại chỉ là vỏ bọc – và vỏ bọc đó sẽ không để mày sống sót nếu mày tiếp tục tiến tới.”

Marila: “Zanjo đã bắt đầu khai rồi. Một lời từ hắn, mày sẽ mất tất cả.”

Deahan: “…Nếu mày nghĩ công lý là con đường đúng đắn, thì hãy nhớ – công lý không cứu được người mày yêu. Tao cũng vậy.”

Marila: “Và mày muốn giết thêm bao nhiêu người để lấp vào cái trống đó?”

Sự im lặng lan dài trong đường dây.

Deahan: “…Đủ để khiến cả thế giới nhớ tên tao. Kể cả mày.”

Cuộc gọi kết thúc. Marila buông điện thoại, tay run nhẹ. Nala bước vào.

Nala: “Là hắn?”

Marila: “Phải. Và lần này, tao sẽ không chần chừ nữa.”

---