Trung tâm điều phối Interpol – Văn phòng đặc biệt tại Lisbon. Marila đặt chiếc điện thoại lên bàn họp, phát lại đoạn ghi âm giọng Deahan.
Marila: “Hắn đang ở gần đây. Giọng nói không vọng lại như từ tầng hầm. Nghe tiếng sóng phía sau? Tôi cá là hắn đang ở gần bờ cảng.”
Nala: “Có hơn 40 biệt thự dọc theo bến cảng Alfama. Nếu chia nhỏ ra, chỉ có 6 khu vực có khả năng che sóng định vị cuộc gọi.”
Marila: “Tập trung vào những nơi có giao dịch tài chính ẩn danh trong 24 giờ qua. Cắt nguồn điện toàn khu trong vòng 30 giây trước khi đột kích.”
---
Đêm hôm đó – 3 giờ sáng. Màn sương dày phủ kín khu bến cảng. Đội đặc nhiệm lặng lẽ tiếp cận tòa nhà biệt lập, theo chỉ thị của Marila.
Đặc vụ: “Chuẩn bị phá cửa. Đồng hồ đếm ngược: 3… 2… 1—”
BOOM! Cửa bị phá tung. Cả nhóm tràn vào, nhưng… không có ai.
Trên bàn là một tấm ảnh Polaroid: hình Marila đang ngồi trong quán cà phê ba ngày trước.
Ở mặt sau bức ảnh là dòng chữ viết tay:
“Mày đến trễ rồi, Marila. Tao luôn đi trước một bước.” – D
---
Trong một khách sạn cách đó 2km, Deahan đứng nhìn qua cửa kính tầng 12, gọi điện.
Deahan: “Zanjo có khai gì chưa?”
Lara (qua điện thoại): “Chưa. Nhưng hắn đang hoảng loạn.”
Deahan: “Giữ hắn sống… đến khi tao cần người đổ máu tiếp theo.”
---