Chap 47: Cuộc Chạy Đua với Thời Gian

---

Sau khi Marila vội vã báo cáo về tình hình, căng thẳng bao trùm toàn bộ không gian trong phòng họp. Các chỉ huy trong lực lượng đặc biệt đều nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống, và không thể chậm trễ thêm nữa.

Tướng Halloran (quay sang các đồng đội, giọng đầy nghiêm túc):

– Chúng ta không có nhiều thời gian. Deahan không bao giờ hành động một mình. Đội ngũ của hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Chúng ta phải đưa Masuki ra khỏi tay hắn ngay lập tức.

– Tôi đã gửi thông tin tới các bộ phận phản ứng nhanh, một viên sĩ quan khác nhanh chóng thông báo. Họ sẽ sẵn sàng chi viện trong 15 phút.

Marila đứng im lặng, mắt vẫn trống rỗng, nhưng đầu óc cô không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ. Deahan đã giữ Masuki trong tay, và với người đàn ông đó, không có gì là không thể. Cô hiểu rằng nếu không thể hành động ngay, Masuki sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Marila (căng thẳng, giọng kiên quyết):

– Cần phải đến đó ngay bây giờ. Chúng ta không thể để hắn thoát khỏi tầm tay.

– Tôi sẽ cùng cô đến đó, Tướng Halloran đáp lại, nhìn Marila với ánh mắt đầy quyết tâm.

Marila (lắc đầu):

– Không, tôi sẽ tự đi. Họ sẽ biết là tôi sẽ tìm đến, nhưng chúng ta không thể để Deahan có cơ hội nào để chuẩn bị.

Tướng Halloran im lặng, biết rằng dù có muốn ngăn cản, cũng không thể thay đổi quyết tâm của cô. Anh gật đầu, đưa tay lên một chiếc máy liên lạc.

Tướng Halloran (nhìn quanh):

– Tất cả các bộ phận chuẩn bị! Hãy đảm bảo chúng ta hành động nhanh chóng. Masuki và Marila – lần này không thể để ai khác phải hy sinh nữa!**

---

Nơi căn cứ bí mật của Deahan.

Trong căn hầm tối tăm, ánh đèn vàng chập chờn chiếu lên những chiếc bàn đầy giấy tờ, bản đồ và kế hoạch. Masuki vẫn bị trói vào ghế, nhưng đôi mắt anh không hề có vẻ tuyệt vọng. Anh vẫn lắng nghe từng động tĩnh bên ngoài, từng hơi thở nhẹ nhàng trong không khí, biết rằng dù đã bị bắt, vẫn còn một cơ hội nhỏ nhoi để thoát khỏi sự giam cầm này.

Deahan bước vào phòng, ánh sáng từ cửa chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn. Hắn nhìn Masuki một lúc lâu, rồi đặt một chiếc cốc rượu lên bàn.

Deahan (thản nhiên):

– Anh không thấy mệt sao, Masuki?

Masuki (nhếch môi):

– Còn lâu tôi mới mệt vì một kẻ như anh.

Deahan (cười nhạt, bước lại gần hơn):

– Anh biết mà, Masuki. Tôi không hề có ý định giết anh, ít nhất là chưa phải lúc này.

Masuki im lặng, nhưng trong lòng anh, từng chiến lược, từng bước di chuyển đều đã được tính toán kỹ càng. Anh hiểu rằng thời gian đang trôi đi rất nhanh, và sẽ có một cơ hội để anh thoát khỏi đây.

---

Tại trung tâm chỉ huy, Marila cùng đội đặc nhiệm của cô đã tiếp cận gần hơn với căn cứ của Deahan.

Marila (với tay bấm vào tai nghe):

– Đến nơi rồi. Chuẩn bị vào vị trí. Giữ liên lạc, đừng để lộ tung tích.

Cả đội thở dài, và họ bắt đầu di chuyển vào bóng tối. Mỗi bước đi đều nặng nề, nhưng sự quyết tâm trong ánh mắt của Marila và đồng đội không thể bị che mờ.

---

Cảnh báo trên không: Một máy bay trực thăng của đội đặc nhiệm đến gần căn cứ Deahan.

Tiếng động cơ quay cuồng. Cánh quạt cắt qua không khí, kéo theo âm thanh đổ dồn của những chiếc xe tuần tra phía dưới. Nhưng vẫn không thể ngăn nổi quyết tâm của nhóm đặc nhiệm.

Cuộc chiến để giành lại Masuki bắt đầu.

---