Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu rọi vào gương mặt lạnh lùng của Deahan. Căn phòng khách sạn đã yên ắng sau một đêm nghỉ ngơi căng thẳng.
Kawashina đứng ngoài hành lang, gõ tay lên cửa từng phòng.
Kawashina (giọng vui vẻ, pha chút háo hức):
– Tỉnh dậy nào, mấy người! Hôm nay tôi có thứ này hay lắm. Mặc đồ cho gọn, đừng mang theo súng!
Mười phút sau, cả nhóm đã rời khỏi khách sạn, lên một chiếc SUV màu đen bóng loáng do chính Kawashina lái.
Rinno (ngồi ghế sau, ngáp dài):
– Tôi hy vọng đây không phải một buổi tập bắn lúc sáng sớm...
Saku (nhíu mày):
– Cậu định đưa chúng tôi đi đâu vậy?
Kawashina (nở nụ cười đầy bí ẩn):
– Gặp Max, em họ tôi. Tay đua cự phách. Hôm nay tôi muốn mọi người... làm quen với tốc độ một chút.
Chiếc xe lướt qua các tuyến đường ngoại ô, rồi rẽ vào một khu vực biệt lập — một bãi đua tư nhân rộng lớn, nằm giữa một thung lũng kín gió. Trước mắt họ, dãy siêu xe đậu thẳng hàng: Lamborghini, Ferrari, McLaren... Tất cả đều mang biển số đặc biệt.
Một người đàn ông mặc áo khoác da, đội mũ lưỡi trai lùi, bước ra từ gara. Anh ta cao, cơ bắp, nụ cười tự tin.
Max:
– Kawashina! Vẫn sống à? Lâu rồi không thấy anh.
Kawashina (vỗ vai em mình):
– Tôi bận chiến tranh. Giờ cho mấy người bạn của tôi nếm mùi adrenaline chút đi.
Max (liếc nhìn Deahan và nhóm của anh):
– Chất lượng… Có vẻ mấy người này không đến để đua cho vui nhỉ?
Deahan (bình thản, bước đến gần chiếc McLaren đen mờ):
– Chúng tôi không bao giờ làm gì cho vui. Nhưng tôi không từ chối một thử thách.
Saku (cười nhẹ):
– Nếu tôi thắng, tôi được chọn điểm đến tiếp theo.
Rinno (kéo găng tay da):
– Nếu tôi thắng, tôi được lái chính.
Han (nhìn mọi người, thở dài):
– Lũ nghiện tốc độ. Tốt thôi, để tôi giữ thời gian.
Tiếng động cơ gầm lên. Những cỗ máy bắt đầu lăn bánh. Cát bụi mù mịt. Không ai trong số họ biết cuộc đua này là để giải tỏa… hay chuẩn bị tinh thần cho một nhiệm vụ máu lửa phía sau.
---