Một tuần trôi qua như chớp mắt. Bầu trời sáng nhạt ở Thượng Hải đón bước chân Deahan khi anh một mình ra sân bay. Không ai đi cùng, không ai tiễn, chỉ có tin nhắn ngắn ngủi anh gửi cho nhóm từ đêm trước: "Tôi đi. Đừng ai cản."
Chuyến bay cất cánh lúc rạng đông, mang theo một con người và một khẩu lục bạc giấu kín dưới lớp áo khoác dài. Gió thổi lướt qua mái tóc anh khi anh bước lên máy bay, ánh mắt thẳng về phía trước – không chùn bước.
12 tiếng sau – Seoul, Hàn Quốc
Sân bay quốc tế Incheon chật kín người, nhưng Deahan hòa vào đám đông một cách lặng lẽ. Anh không cần ai đón. Không nên có ai đón.
Lúc đứng chờ taxi, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời Seoul – thành phố từng xa lạ, nay lại là nơi định đoạt số phận.
Deahan (nhỏ giọng, gần như thì thầm với chính mình): – Marila... hy vọng mày đúng hẹn.
Tay anh lướt nhẹ qua thắt lưng – khẩu lục bạc vẫn nằm yên đó, lạnh lẽo như một lời nhắc. Một giờ nữa, điểm hẹn – một tòa nhà bỏ hoang giữa lòng thành phố.
Không vệ sĩ. Không mạng lưới hỗ trợ. Chỉ một cuộc gặp – một đối một. Và nếu không là đối thoại… thì sẽ là tiếng súng.