Tòa nhà cũ nằm khuất trong một khu phố yên tĩnh ở ngoại ô Seoul. Gạch đá vỡ vụn, cửa kính bể nát, thời gian đã gặm mòn nó từng lớp một. Nhưng hôm nay, nó trở thành sân khấu cho một cuộc gặp không có kịch bản — chỉ có ý chí và khẩu súng.
Deahan đứng lặng trong gian phòng tầng ba, nơi anh chọn làm điểm gặp. Ánh sáng mờ rọi qua khung cửa không kính, chiếu lên gương mặt anh – trầm lặng và quyết đoán.
Anh bấm số. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
Deahan (giọng trầm, rõ từng từ):
– Marila. Đến địa chỉ tôi gửi. Một mình. Trong vòng ba mươi phút.
Một khoảng lặng. Rồi giọng nữ vang lên, đều và lạnh:
Marila:
– Nếu đây là bẫy, anh biết kết quả rồi đấy.
Deahan:
– Nếu tôi muốn cô chết, cô đã chết. Tôi chỉ muốn nói chuyện. Như hai người... còn có thể thương lượng.
Không đợi thêm lời nào, anh tắt máy. Tin nhắn kèm định vị được gửi đi ngay sau đó.
Anh rút khẩu lục bạc ra, đặt lên bàn gỗ bụi phủ, lòng bàn tay siết chặt.
Deahan (nhỏ giọng):
– Tới đi, Marila. Tới để kết thúc những điều chưa dứt.