Chap 112: Lý do của kẻ sống sót

Deahan nhìn thẳng vào Marila, không né tránh. Trong ánh mắt anh lúc này, không còn là sự sắc lạnh thường thấy – mà là một tầng sâu hơn: sự mệt mỏi của kẻ đã chứng kiến quá nhiều máu đổ.

Deahan (bình thản, chậm rãi):

– Cô nói tôi là kẻ giết người. Cô đúng. Nhưng tôi không giết vì ham vui hay quyền lực. Tôi giết… để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Marila giữ vẻ im lặng, thiết bị ghi âm vẫn cầm trong tay, mắt không rời anh.

Deahan:

– Bao nhiêu năm rồi, Marila? Bao nhiêu lần truy đuổi, mai phục, phản công? Cô có bao giờ nghĩ… chúng ta đã đánh mất cái gì không?

Anh bước một bước về phía trước, giọng trầm xuống:

– Tôi không sợ chết. Nhưng tôi mệt. Những người theo tôi… không phải kẻ xấu. Họ chọn tôi, vì ngoài tôi ra, không còn ai bảo vệ họ. Và nếu cô tiếp tục truy đuổi, tôi sẽ tiếp tục chống trả – như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Marila:

– Và rồi máu sẽ đổ tiếp?

Deahan gật nhẹ:

– Không ai thắng. Không có chiến thắng nào cả, chỉ là kẻ sống sót. Và tôi không muốn làm “kẻ sống sót” thêm một lần nào nữa.

Im lặng.

Marila nhìn anh hồi lâu, lòng đầy mâu thuẫn. Trong đôi mắt xám ấy, thứ gì đó đã lay động – dù rất nhỏ.

Deahan (nhẹ):

– Chấm dứt đi, Marila. Tôi không xin cô tha. Tôi đang cho cô cơ hội rút lui trong danh dự… trước khi mọi thứ biến thành địa ngục.

Anh dừng lại, ánh mắt không rời cô:

– Chọn đi.

---