---
Trong căn biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô Frankfurt, ánh đèn vàng dịu trải dài lên bàn ăn gỗ sẫm màu. Bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng, với súp nóng, bánh mì đen, thịt hầm và ly vang đỏ nhẹ. Mẹ ngồi ở đầu bàn, ánh mắt hiền hậu nhưng không giấu sự dò xét kín đáo.
Mẹ (gác dao nĩa, nhẹ giọng):
– Dạo này con sống thế nào? Mẹ thấy… con mua xe cho em, rồi đi lại nước ngoài liên tục. Làm gì mà có tiền dư giả vậy?
Deahan ngồi đối diện, động tác cắt miếng thịt vẫn điềm tĩnh. Anh ngẩng lên, đáp gọn:
Deahan:
– Con làm việc tự do. Có đầu tư một vài thứ ở châu Á.
Mẹ (nghiêng đầu):
– Việc gì mà khiến con không bao giờ nói rõ? Từ nhỏ con đã vậy… cứ giấu.
Deahan im lặng vài giây. Không khí chùng xuống.
Deahan (nhẹ giọng):
– Con không nói vì… con không muốn mẹ phải lo. Nhưng con sống ổn. Rất ổn.
Mẹ:
– Mẹ không cần con phải giàu. Mẹ chỉ cần con còn… tử tế.
Deahan không đáp ngay. Anh nhìn mẹ một lúc lâu, rồi gật nhẹ:
Deahan:
– Con vẫn giữ giới hạn của mình, mẹ ạ. Dù giới hạn đó… có thể không giống người thường.
Câu nói ấy khiến căn phòng yên lặng hẳn. Mẹ không hỏi gì thêm, chỉ khẽ thở dài rồi rót thêm trà. Còn Deahan thì quay mặt nhìn ra khung cửa sổ mở hé – nơi ánh đèn đường Đức vẫn yên bình đến xa lạ, khác hẳn với nơi anh thuộc về.
---