Chap 135: Câu Hỏi Của Đứa Em

---

Đêm muộn. Căn biệt thự chìm trong sự yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn ngoài sân rọi lờ mờ lên nền đá lát bóng loáng. Deahan đứng bên lan can tầng hai, tay đút túi áo khoác mỏng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía rừng thông đen phía xa.

Tiếng cửa mở nhẹ sau lưng. Là cậu em trai. Không còn vẻ nghịch ngợm như mọi khi, Kazura bước tới bên cạnh, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng:

Kazura:

– Tại sao anh không bao giờ nói thật với mẹ?

Deahan liếc sang, rồi lại nhìn về phía trước.

Deahan:

– Vì mẹ không cần biết sự thật đó.

Kazura:

– Nhưng em cần biết. Em sống trong cái nhà này, lớn lên giữa những khoảng trống… Anh là người duy nhất kéo em ra khỏi những thứ tầm thường. Vậy sao em cũng không được biết?

Deahan trầm ngâm, bàn tay siết nhẹ thành nắm đấm trên lan can.

Deahan (giọng chậm rãi):

– Có những thứ… càng biết, càng không quay lại được. Anh đã dấn thân, nên anh chịu được. Còn em… anh không muốn kéo em xuống.

Kazura:

– Xuống hay lên là do em chọn. Còn nếu anh cứ tiếp tục giấu, sớm muộn gì… em cũng sẽ tự tìm ra.

Deahan nhìn cậu em, lần đầu tiên ánh mắt anh không lạnh lùng mà có gì đó gần như là đau đáu.

Deahan:

– Nếu một ngày em hiểu hết… anh mong em vẫn đứng về phía anh. Dù có phải đứng giữa bóng tối.

Kazura không nói nữa. Hai người im lặng đứng cạnh nhau trong đêm. Xa xa, tiếng xe chạy dọc cao tốc vang vọng như một ký ức chưa có hồi kết.

---