Chap 136: Sắc Trời Thụy Sĩ

---

Dãy Alps phía xa trắng xóa trong ánh nắng nhẹ, phản chiếu xuống mặt hồ Geneva như gương trời vỡ vụn. Không còn tiếng trực thăng, không còi báo động, không mật mã truyền tin — chỉ còn gió, cỏ, và ánh nắng dịu dàng tràn xuống khắp sườn đồi.

Một chiếc cabin bằng gỗ cao cấp nằm lặng giữa thung lũng. Trước hiên nhà, Rinno đang nằm dài trên ghế tắm nắng, tay cầm ly espresso còn nóng. Kawashina đứng gần đó, tay đút túi áo trench coat, mắt dõi theo từng đàn cừu phía xa như thể ngắm một bản hòa âm của thiên nhiên.

Benkey — vẫn áo ba lỗ, vẫn băng tay boxing nhưng lần này cầm chai rượu vang thay vì găng — bật cười lớn:

– Tao nói rồi mà, xong việc là phải tới chỗ nào cho đáng. Chứ cứ quanh quẩn dưới hầm, mặt thằng nào cũng y như trong cáo phó!

Kaiju (gật đầu, tay bấm máy ảnh):

– Cảnh ở đây… đẹp thật. Lần đầu tiên tao thấy mấy ông yên lặng hơn 10 phút mà không cãi nhau.

Oshina và Saku bước ra từ trong nhà, cả hai mặc đồ đơn giản, khác hẳn hình ảnh những điệp viên sát khí ngùn ngụt ngày thường.

Saku (ngồi xuống bậc gỗ):

– Không có xếp… cảm giác hơi trống, nhưng cũng nhẹ đầu hơn hẳn.

Oshina (nhíu mày, khẽ cười):

– Mày nhớ không… lần gần nhất cả đám được ngồi thế này là ở Sicily, mà lúc đó vừa ăn xong là dính đạn ngay.

Kawashina (nhìn quanh, chậm rãi nói):

– Nếu anh ấy đang ở Đức thật… thì chắc cũng cần những ngày bình yên như tụi mình.

Rinno (đặt ly xuống, giọng trầm):

– Mỗi người có cách thở khác nhau. Nhưng yên bình như này… không giữ lâu được đâu.

Benkey:

– Thì mới phải uống trước cho đã. Mai mốt có nổ là tao khỏi tiếc.

Cả nhóm bật cười. Trong khoảnh khắc, họ không còn là những cỗ máy chiến đấu, không còn là bóng tối của thế giới ngầm. Họ là những con người — sống sót, thở, và tận hưởng vài ngày hòa bình trước khi mọi thứ lại bắt đầu.

---