---
Mặt trời chậm rãi trượt xuống rìa núi, nhuộm vàng cả không gian yên bình nơi thung lũng Thụy Sĩ. Căn cabin ấm áp như một thế giới biệt lập, nơi những kẻ quen sống trong máu và bóng tối bỗng chốc trở lại làm người.
Benkey cởi áo, nhảy xuống bãi cỏ và bắt đầu biểu diễn mấy cú đấm giả boxing với Kaiju. Mỗi cú đấm đều kèm theo âm thanh tự tạo như một MC nghiệp dư:
– Và đây là cú móc phải huyền thoại của nhà vô địch Benkey! Kaiju, cẩn thận cái mũi mày đấy!
Kaiju (cười lớn, lùi lại tránh đòn): – Đỡ đòn không phải sở trường của tao, tao chuyên bấm máy thôi ông ơi!
Saku vừa cười vừa nhét trái bóng nhỏ vào tay Oshina.
Saku:
– Mày dám nói là giỏi hơn tao ở môn bóng ném, thì giờ ra chứng minh đi.
Oshina (nhướng mày):
– Thua thì sao?
Saku:
– Đi nhặt gỗ nhóm lửa tối nay.
Rinno ngồi trên lan can, thản nhiên nhìn hai thằng bạn chạy lăng xăng dưới bãi cỏ như lũ trẻ mới được thả khỏi lớp học quân sự. Anh rút điện thoại, giơ lên quay một đoạn rồi bật cười khẽ.
Rinno:
– Nếu Deahan mà thấy cảnh này chắc tưởng tụi mình bị đánh thuốc mê hết rồi.
Kawashina đang xếp củi thành hình tháp để nhóm lửa trại, khẽ lẩm bẩm:
Kawashina:
– Không ngờ có ngày chúng ta cười vì mấy trò nhảm như này… cũng hay. Có lẽ bình yên không phải thứ quá xa xỉ, chỉ là mình ít dám nhận lấy.
Benkey từ dưới bãi cỏ hét lên:
– Tối nay tao làm thịt nướng! Ai không ăn là phản bội đồng đội!
Oshina (quăng quả bóng trúng bụng Benkey):
– Nướng ngon chút đi, đừng làm khét như lần ở Tokyo.
Tiếng cười vang vọng giữa thung lũng, hòa cùng mùi cỏ non, gió núi và ánh lửa hồng đang chuẩn bị bùng lên từ bếp củi. Một đêm khác lạ đang đến – không tiếng đạn, không máu, chỉ có những con người từng trải, tạm thời gác lại mặt nạ và chiến hào.
---