Chap 138: Lửa Trại và Lời Chưa Nói

---

Đêm phủ bóng xuống thung lũng. Trời trong, không gió, chỉ có mùi khói gỗ thông âm ấm và ánh lửa nhảy múa phản chiếu trên gương mặt từng người. Họ ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa trại – không giáp, không súng, không khẩu hiệu.

Benkey đang lật những xiên thịt trên vỉ nướng, mắt nheo nheo vì khói:

Benkey (giọng khoái chí):

– Mày thấy chưa? Khét đâu mà khét, lần này tao làm đúng công thức rồi đấy!

Oshina (cầm lon bia, nhướn mày):

– Mày mà biết công thức là tao biết chơi piano luôn á.

Kaiju bật cười, rút máy ảnh ra chụp một tấm.

Kaiju:

– Tụi mình nên đóng khung khoảnh khắc này. Không biết lần sau là khi nào.

Saku (nhìn về đống lửa, chậm rãi):

– Lần đầu tao gặp xếp là ở Kyiv. Tưởng ông đó đi lạc... ai ngờ kéo tao vào cái mớ hỗn độn này.

Kawashina (khẽ gật):

– Tao cũng thế. Nhưng chưa bao giờ hối hận. Dù đôi khi... cũng tự hỏi mình là ai nếu không có băng này.

Không ai nói gì trong vài giây. Rồi Rinno lên tiếng, giọng nhẹ như gió núi:

Rinno:

– Có bao giờ mấy người nghĩ… nếu một ngày mình được sống như người bình thường – không phải giết, không phải trốn, không phải tính từng giây – thì sẽ làm gì?

Kaiju:

– Tao sẽ mở tiệm ảnh, sống gần biển. Chụp chân dung cho khách du lịch và cho mèo hoang.

Oshina (ngẫm nghĩ):

– Tao chắc sẽ làm đầu bếp. Mỗi lần nấu ăn tao thấy đầu óc sạch hơn.

Benkey:

– Tao muốn dạy boxing. Không phải để chiến – mà để ai đó học cách đứng lên.

Rinno không trả lời. Anh chỉ nhìn ánh lửa, đôi mắt sâu không đáy.

Saku (cười nhạt):

– Ừ, mơ đẹp đấy. Nhưng thức dậy rồi… vẫn là chúng ta – những kẻ sống trong vùng xám của thế giới.

Kawashina (trầm giọng):

– Không hẳn. Nếu còn mơ… thì vẫn còn người.

Ánh lửa tiếp tục cháy. Trầm mặc nhưng ấm. Họ ngồi cạnh nhau – không chỉ là đồng đội, mà là những mảnh đời tìm thấy hơi ấm trong sự đổ vỡ.

---