---
Mặt trời dần lên qua dãy Alps, ánh sáng rọi xuống những triền núi phủ đầy tuyết trắng. Cảnh sắc Thụy Sĩ buổi sớm tựa như tranh sơn dầu sống động – yên tĩnh, lạnh giá mà đẹp đến nghẹn thở.
Sáu người đàn ông – những cái tên khiến giới ngầm phương Tây từng e ngại – bước ra khỏi cabin gỗ ấm áp, khoác lên người áo khoác dày, mũ len và kính chống tuyết. Không có vũ khí, không có tín hiệu vệ tinh, không có mật mã. Họ chỉ còn lại chính mình, đúng nghĩa.
Benkey (vừa kéo khóa áo, lẩm bẩm):
– Lạnh như đấm vào mặt. Nhưng tao thích kiểu lạnh này.
Kaiju (vác theo máy ảnh):
– Nhớ đừng lăn xuống núi là được. Máy ảnh tao không chống va đập đâu.
Kawashina (liếc quanh, lạnh lùng):
– Mọi thứ... yên bình quá. Cảm giác sai sai.
Oshina (giơ điện thoại ra):
– Taxi tới rồi. Xe này dân địa phương, không gắn GPS, không biển đặc biệt. An toàn.
Cả nhóm gật đầu, lần lượt bước lên hai chiếc taxi đỗ sẵn bên đường núi. Bác tài là người già bản xứ, mặt hiền và chẳng tò mò.
Saku (ngồi ghế sau, liếc ra cửa sổ):
– Không có xếp ở đây, cảm giác nhẹ đầu mà thiếu thiếu.
Rinno (tay đút túi áo, giọng trầm):
– Đáng ra chúng ta nên quen với việc đó lâu rồi. Nhưng tao biết… vẫn có người đang dõi theo.
Chuyến đi kéo dài gần một tiếng, xuyên qua những cung đường quanh co, tuyết phủ kín. Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng bánh xe nghiến nhẹ trên nền tuyết và ánh sáng mặt trời xuyên qua rừng thông.
Khi tới đỉnh trượt tuyết tự nhiên, cả nhóm bước xuống, thuê đồ và hòa vào khung cảnh như những du khách bình thường. Không ai nhận ra họ. Không ai biết họ là ai.
Benkey (ném quả cầu tuyết vào Kaiju):
– Mày chụp hình xong thì trượt luôn đi!
Kaiju (né được, bật cười):
– Cẩn thận tao đăng ảnh mày ngã dập mông lên mạng!
Oshina:
– Không có mạng. Không GPS. Không liên lạc. Đây là thời gian tự do thật sự.
Gió thổi qua, mang theo tiếng cười vang lên giữa triền núi. Những kẻ từng sống trong bóng tối… hôm nay, chỉ là những người đàn ông đang học cách sống.
---