Chap 140: Hành Trình Giữa Trời Tuyết

---

Sau buổi sáng trượt tuyết và đùa nghịch trên sườn núi, sáu người ngồi quây quanh một quán gỗ nhỏ giữa thung lũng – nơi dân du lịch ít biết đến. Bên trong thơm nức mùi chocolate nóng và bánh nướng bơ, sàn gỗ kêu lách cách dưới từng bước chân.

Saku (vừa đặt ly xuống, khẽ thở ra): – Nhiều năm rồi tao mới thấy cảm giác… sống đúng nghĩa như này.

Benkey (dựa ghế ra sau, ngáp dài): – Cứ tưởng cái lưng tao chỉ để chịu đấm, ai ngờ hợp với cái ghế gỗ này ghê.

Kaiju (giơ máy ảnh lên, lia quanh): – Giữ lại từng khoảnh khắc. Không biết tới khi nào tụi mình mới ngồi lại thế này lần nữa.

Kawashina (trầm giọng): – Cảnh đẹp chỉ có ý nghĩa khi mình còn sống để nhìn nó.

Rinno (im lặng một lúc, rồi gật nhẹ): – Và còn có người để chia sẻ.

Gió ngoài cửa thổi hắt vào, cuốn theo vài hạt tuyết nhỏ. Một bà cụ người bản địa mang ra bánh ngọt và cười hiền, khiến cả nhóm có phần bất ngờ – không ai quen với kiểu quan tâm dịu dàng như vậy. Họ ăn uống trong yên bình, thi thoảng trêu nhau vài câu, nhưng ánh mắt ai cũng lấp lánh một điều gì đó không nói ra.

Đến trưa, cả nhóm tiếp tục leo núi theo một đường mòn ít người biết, dẫn tới đài vọng cảnh phía trên. Bầu trời trong veo, tuyết lấp lánh dưới chân, và không khí lạnh khiến từng hơi thở như bốc khói.

Oshina (dừng lại giữa đường, nhìn xuống thung lũng xa): – Nếu ngày mai có chết… ít ra hôm nay cũng đáng.

Saku (đứng cạnh, khoanh tay): – Không ai chết đâu. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Benkey: – Mày nói kiểu đó làm tao ngứa tay muốn đánh nhau.

Kaiju: – Mày thử đấm tuyết đi. Nó mềm hơn mấy thằng mày từng đấm đấy.

Tiếng cười lại vang lên. Không phải vì điều gì buồn cười, mà chỉ bởi họ đang sống, đang thở – điều hiếm thấy trong thế giới của họ.

Lên tới đài vọng cảnh, sáu người đứng thành hàng, mắt nhìn về phương xa. Dãy núi kéo dài bất tận. Bầu trời xanh đậm. Ở đâu đó dưới kia, quá khứ vẫn đang chảy trôi.

Rinno (lặng lẽ nói): – Ước gì… xếp cũng đứng ở đây.

Không ai đáp. Nhưng tất cả đều nghĩ giống nhau.

---