---
Chiều muộn. Ánh mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía tây, rọi những vệt nắng vàng xuyên qua tầng mây mỏng. Sau bữa trưa yên tĩnh dưới thung lũng, cả nhóm rời quán gỗ nhỏ, men theo lối mòn khúc khuỷu hướng lên đỉnh Schneegrat – một đỉnh phụ của dãy Alps, ít người biết, càng ít ai lui tới vào mùa này.
Gió lạnh dần sắc hơn. Không còn tiếng cười đùa, chỉ còn tiếng bước chân đều đặn trên tuyết dày và hơi thở dồn dập trong bầu không khí loãng. Những bóng áo khoác dày tiến lên từng bước giữa khung cảnh trắng xóa.
Kawashina (dừng lại, nhìn lên phía trước):
– Còn tầm nửa tiếng nữa. Đỉnh ngay sau cái dốc kia.
Benkey (vừa thở vừa càm ràm):
– Lạnh kiểu này… tao bắt đầu nhớ tới cái hầm ngầm ẩm ướt của mình rồi đấy.
Saku (nhìn xuống vách đá bên phải):
– Đừng có nhìn nhiều. Một bước lệch là đi luôn.
Oshina (liếc sang Rinno):
– Không ai nói gì à? Bình thường leo có chút xíu là mấy ông than cả buổi.
Rinno (lặng lẽ bước tiếp, mắt không rời đường mòn):
– Tự nhiên thấy… phải bước cho tới. Đỉnh thì phải lên tới đỉnh.
Kaiju (phía sau):
– Được rồi, xếp nhỏ lên tiếng là tụi tao im.
Cuối cùng, khi mặt trời vừa chạm mép rặng núi xa, họ đặt chân tới đỉnh Schneegrat. Gió quất mạnh vào mặt, nhưng khung cảnh mở ra trước mắt khiến tất cả lặng người.
Cả dãy Alps hiện ra như một bức tranh sống – trập trùng tuyết phủ, từng rặng thông phía xa lấp ló dưới mây mờ. Xa xa là hồ Geneva, lấp lánh như gương bạc giữa đất trời.
Sáu người đứng đó, không nói gì. Không ai chụp hình. Không ai cười. Họ chỉ đứng cạnh nhau, như một nghi thức thầm lặng, như thể sự hiện diện ở đây – vào khoảnh khắc này – là cách họ tưởng niệm người thủ lĩnh đang ở nơi khác.
Rinno khẽ nhắm mắt. Trong lòng anh vang lên một câu duy nhất:
“Anh đang nhìn thấy chứ, xếp?”
---
Rõ rồi! Dưới đây là phiên bản đã chỉnh sửa, đúng với tính cách và cách xưng hô: Deahan xưng "anh", gọi Kazura là "nhóc".
---
Sang phân cảnh của Deahan
---
Berlin buổi tối như một bản nhạc trầm – sâu, lạnh và kín đáo. Đèn thành phố hắt lên những mảng màu vàng cam trên mặt đường ẩm, phản chiếu thân xe Lamborghini Aventador màu xám đang lướt qua từng con phố cổ.
Người cầm lái là Kazura – em út được Deahan tin tưởng và cưng chiều. Mái tóc đen gọn gàng, áo khoác da ôm sát, ánh mắt sắc như lưỡi dao giấu trong lớp vỏ lạnh lùng. Nhưng đối với Deahan, Kazura vẫn chỉ là một thằng nhóc.
Deahan ngồi bên ghế phụ, áo măng-tô mở khuy, cổ áo dựng lên cản gió đêm. Mắt anh không rời khỏi khung cảnh bên ngoài – những con phố im lìm, những chiếc xe buýt muộn, vài người lang thang đội mũ lông, và tiếng nhạc lo-fi từ hệ thống loa trong xe.
Kazura (liếc sang, khẽ nhếch môi):
– Anh này... lúc nào anh mới dẫn em qua gặp Max?
Deahan (chưa trả lời ngay, rồi khẽ gật, giọng trầm ấm):
– Nhóc còn nhớ thằng đó à?
Kazura (cười nhẹ, mắt không rời vô-lăng):
– Anh kể hoài còn gì. Em họ của Kawashina, đúng không? Nghe nói cá tính lắm.
Deahan (gật đầu, ánh nhìn xa xăm):
– Cá tính? Ừ, đúng kiểu người khiến người ta muốn tẩn mà lại không nỡ. Nó đang ở Mỹ, vẫn đua xe như điên.
Kazura:
– Vậy mới hợp em. Đua một lần thôi mà đã ghiền.
Deahan (liếc sang, môi khẽ cong):
– Khác nhau. Max sống kiểu đó vì nó chẳng có gì để mất. Còn nhóc… vẫn còn nhiều thứ cần giữ.
Kazura (trầm giọng):
– Em biết giữ. Nhưng em cũng biết mạo hiểm. Không có mạo hiểm thì đâu thành anh em với anh được, đúng không?
Deahan (cười nhẹ):
– Nói hay lắm. Nhưng nếu anh thấy nhóc mạo hiểm kiểu ngu ngốc, anh sẽ đích thân dập thắng giùm. Hiểu chưa?
Kazura (gật đầu, rồi lẩm bẩm):
– Hiểu rồi… Anh thì lúc nào cũng phòng xa.
Một lúc sau, cả hai im lặng. Thành phố vẫn lướt qua, chậm và êm như một giấc mơ sương mù.
Kazura (bất ngờ hỏi):
– Anh nghĩ nếu một ngày nào đó em vượt qua được Max… anh có tự hào không?
Deahan (quay sang, giọng bình thản mà sắc):
– Anh không cần nhóc vượt ai hết. Anh chỉ cần nhóc biết mình là ai, và không để ai khiến mình quên điều đó.
Kazura (nheo mắt, môi mím lại – rồi nở nụ cười thật sự):
– Em hiểu rồi. Nhưng... gặp Max đi. Sớm thôi.
Deahan (gật đầu):
– Được. Nếu anh còn đủ thời gian… anh sẽ dẫn nhóc đi.
Chiếc Aventador lặng lẽ rẽ vào một con phố yên tĩnh. Berlin ngủ dưới ánh đèn mờ, và trong khoang xe, hai anh em vẫn tiếp tục trò chuyện – không cần vội, không cần giấu, như thể quá khứ chẳng còn nặng nề khi người ngồi cạnh là máu thịt thật sự.
---
Hiểu rồi! Dưới đây là phiên bản đã chỉnh sửa: Deahan không tiết lộ thân phận thật sự của Kawashina hay cấu trúc băng đảng, vẫn giữ vai trò người anh bí ẩn, chỉ nói vừa đủ để Kazura không nghi ngờ
---
Gió đêm Berlin vẫn rít đều qua các con phố vắng. Chiếc Lamborghini Aventador màu xám lướt nhẹ như một bóng ma giữa làn đường phủ sương. Bên trong xe, Kazura giữ tay lái chắc chắn, nhưng mắt vẫn liếc sang anh trai – người mà suốt đời cậu không thể nhìn thấu.
Kazura (thả lỏng vai, hỏi khẽ):
– Này… cái người tên Kawashina mà anh từng nhắc… là ai vậy?
Deahan hơi nghiêng đầu. Mắt anh vẫn nhìn ra ngoài, như đang nghĩ đến một nơi nào xa lắm.
Deahan (lười biếng đáp, giọng lặng):
– Một người anh quen lâu rồi. Không dễ nói.
Kazura (bĩu môi):
– Vậy là không muốn nói.
Deahan không cười, cũng không phủ nhận. Anh chỉ nhắm mắt một lát, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính theo nhịp suy nghĩ.
Deahan (cuối cùng cũng nói, giọng khẽ):
– Cậu ta là kiểu người ít nói, nhưng làm gì cũng chắc tay. Nếu em gặp rồi, em sẽ nhớ ánh mắt đó. Mắt của một người chẳng cần phải tỏ ra nguy hiểm, nhưng vẫn khiến người khác lùi lại một bước.
Kazura (khẽ gật):
– Nghe như nhân vật trong phim.
Deahan (nhếch mép):
– Phim mà có người như thế thật thì chẳng ai đóng nổi đâu.
Kazura (lái xe chậm lại khi đến đèn đỏ, rồi hỏi tiếp):
– Anh còn giữ liên lạc với người đó chứ?
Deahan (ngắn gọn):
– Lâu lâu.
Kazura (gật đầu, rồi im lặng một lúc):
– Em chỉ tò mò thôi. Tại vì anh ít khi nhắc tên ai. Mà đã nhắc… thì không đơn giản.
Deahan khẽ quay sang nhìn Kazura, ánh mắt mềm lại một chút.
Deahan:
– Có những người em không cần biết. Chỉ cần nhớ là… anh ở đây.
Kazura mỉm cười, nhưng đôi tay vẫn siết nhẹ vô-lăng hơn thường ngày.
---