---
Gần nửa đêm, ánh đèn thành phố loang loáng ngoài cửa kính chiếc Aventador. Kazura cho xe rẽ vào một con đường nhỏ ít người qua lại, nơi chỉ còn vài cửa hàng mở cửa khuya.
Một tấm biển gỗ cũ kỹ với dòng chữ “Billardhaus Berlin” lấp lánh dưới ánh đèn vàng nhạt.
Kazura (ngó vào trong quán, rồi quay sang):
– Ghé chút không? Em muốn thắng anh vài ván.
Deahan (liếc nhìn tấm biển, khẽ cười):
– Em chắc không? Lần cuối cùng anh chơi là ở Thượng Hải… và người ta gãy cơ chứ không gãy bóng.
Kazura (bật cười):
– Em không ngại đâu. Chỉ cần đừng gãy mặt em là được.
Họ bước vào quán – không gian ấm áp lạ thường. Gỗ cũ, mùi khói thuốc nhẹ và ánh đèn vàng khiến thời gian như chậm lại. Bên trong chỉ có vài người địa phương, không ai để ý đến họ.
Kazura lấy cơ, bắt đầu chỉnh bóng.
Kazura:
– Hồi nhỏ, em từng muốn mở một quán kiểu này. Đơn giản, không tiếng súng, không ai phải canh lưng.
Deahan (ngồi trên ghế cao, nhìn em trai):
– Mở đi. Nếu em làm thật, anh sẽ là khách thường xuyên.
Kazura (cười nhẹ, rồi nhìn sang anh):
– Anh lúc nào cũng nói mấy câu như thể sẽ luôn ở đây… Nhưng em biết anh không thuộc về mấy nơi yên bình thế này.
Deahan không nói gì. Ánh mắt anh hướng vào bàn bi-da, nhưng tâm trí lại như đang trôi về những đêm lạnh ở nơi khác – nơi anh không thể để Kazura biết.
Kazura (bắn cú đầu tiên, rồi vừa ngắm bi vừa hỏi):
– Mà… bao giờ anh mới dẫn em sang Mỹ gặp Max? Anh kể hoài mà chưa thấy mặt đâu.
Deahan (nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt sâu thẳm):
– Nhóc mà gặp nó chắc sẽ hợp. Tính cũng lầm lì, nhưng đua giỏi và không thích ba hoa.
Kazura (ngẩng đầu, mắt sáng lên):
– Vậy là hứa rồi đó. Lần sau gặp nhau, em muốn đứng cạnh hai người đó – anh và Max.
Deahan (chống tay lên cằm, giọng trầm):
– Nếu đến lúc đó mà anh vẫn còn đứng được, thì ừ.
Kazura (đập nhẹ cơ xuống sàn, cười gằn):
– Đừng có nói gở. Em còn chưa thắng được anh ván nào đấy.
Họ chơi suốt gần một tiếng, đổi lượt qua lại, thỉnh thoảng cười nhẹ, thỉnh thoảng im lặng. Nhưng không gian giữa hai người vẫn gần gũi kỳ lạ – như thể giữa họ chẳng cần nói gì cũng hiểu.
---