Chap 143: Hương Thuốc và Đường Cơ

---

Cả hai tiếp tục chơi bi-da trong đêm khuya, không khí trong quán yên ắng đến lạ. Kazura bắn cú bi tiếp theo, bóng lăn đều đặn trên bàn, tiếng cơ gỗ chạm vào bóng tạo ra âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Cả quán chỉ còn lại tiếng bắn bi đều đặn và khói thuốc mỏng manh lan tỏa trong không khí.

Deahan ngồi trên chiếc ghế cao bên cạnh bàn bi-da, tay đặt lên cằm, mắt chăm chú nhìn từng pha của em trai. Đã lâu rồi anh không có một đêm yên tĩnh như thế này, không phải suy nghĩ về công việc, cũng không phải lo lắng về những thứ ngoài tầm kiểm soát.

Kazura (bắn một cú, rồi nhìn Deahan, mắt lấp lánh):

– Anh nói về Max, nhưng sao vẫn không thấy anh đưa em đến gặp ảnh? Đã lâu rồi, em chỉ nghe anh kể thôi mà chưa thấy mặt.

Deahan (khẽ nhướng mày, đáp bằng giọng trầm):

– Max là người có một thế giới riêng. Mỗi lần gặp là có một lý do, không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Kazura (cười nhẹ, một pha bi trượt nhưng không quan tâm, tiếp tục hỏi):

– Vậy là chưa sẵn sàng đưa em gặp?

Deahan nhún vai, ánh mắt vẫn theo dõi cú tiếp theo của Kazura. Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay vươn ra lấy một điếu thuốc từ hộp, châm lửa. Mùi thuốc lá phảng phất trong không khí.

Deahan (hít một hơi thuốc, ánh mắt xa xăm):

– Đừng vội. Để thời gian sắp xếp mọi thứ. Anh không muốn Max gặp em trong lúc này.

Kazura (ngẩng đầu, nhếch môi cười):

– Anh lúc nào cũng bí hiểm thế. Nhưng được thôi, em sẽ chờ. Đến lúc đó, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

Deahan không đáp, chỉ nhẹ nhàng rít thêm một hơi thuốc, đôi mắt anh dường như đang chìm vào những ký ức không thể chạm tới. Đêm nay là một đêm lạ, vừa tĩnh lặng lại vừa nặng nề, như một gánh nặng trong lòng mà anh chưa thể chia sẻ cùng ai.

Một lúc sau, Deahan ra hiệu cho nhân viên quán. Cậu nhân viên trẻ đi lại gần.

Deahan (giọng trầm):

– Gói thuốc lá nữa. Loại mạnh nhất.

Cậu nhân viên gật đầu, đi ra sau quầy lấy thuốc. Kazura nhìn theo, rồi cười nhẹ.

Kazura (vừa chơi, vừa nói):

– Em biết anh vẫn thích thuốc. Nhưng... có bao giờ anh nghĩ đến chuyện dừng lại không?

Deahan (hít một hơi thuốc, rồi nhìn Kazura):

– Dừng lại? Em có nghĩ đến ngày mình dừng lại không?

Kazura ngừng tay chơi, mắt lấp lánh. Anh biết anh đang nói gì. Deahan không chỉ là anh trai, mà là người duy nhất đứng vững trong thế giới không bao giờ ngừng quay của họ.

Kazura (nhíu mày, nhẹ nhàng nói):

– Có lẽ anh đúng. Nhưng chẳng ai có thể sống mãi như thế này.

Deahan không trả lời. Anh chỉ quay lại nhìn khói thuốc từ điếu thuốc cuối cùng đang bay lên trời, mất hút trong không gian của quán bida tối tăm.

Một đêm dài nữa lại trôi qua trong im lặng.

---