---
Ánh nắng buổi sớm nhảy nhót trên bậu cửa sổ. Tiếng động cơ xe cộ vọng từ xa như bản nhạc nền cho thành phố Berlin vừa tỉnh giấc.
Kazura vươn vai, kéo rèm cửa, ánh sáng tràn vào căn phòng như một lời nhắc: hôm nay không thể là một ngày bình thường.
Anh quay lại, thấy Deahan vẫn còn nằm yên, mắt nhắm, tay khoanh trước ngực. Nhưng Kazura biết – anh mình chưa từng thật sự ngủ sâu.
Kazura (giọng nhỏ nhẹ): – Anh, dậy thôi. Em hẹn mấy đứa bạn ra sân rồi. Anh nói hôm qua đi cho vui mà, không nuốt lời đó chứ?
Deahan mở mắt, không bất ngờ, chỉ chậm rãi ngồi dậy, xỏ áo khoác.
Không cần trả lời, hành động của anh đã là một sự đồng ý.
Sau bữa sáng đơn giản ở tầng trệt khách sạn, Kazura nhận chìa khóa chiếc Lamborghini Aventador từ lễ tân. Nhìn lớp sơn xám ánh bạc dưới ánh nắng, cậu mỉm cười đầy tự hào.
Sân cỏ nằm ở ngoại ô, không quá xa trung tâm. Đó là nơi mà Kazura và đám bạn từng đến thường xuyên thời còn học cấp ba – một sân cỏ nhân tạo nhỏ, bao quanh bởi hàng rào sắt và những hàng cây cổ thụ.
Khi tiếng gầm trầm của Aventador vang lên trước cổng sân, ba người bạn đang khởi động thì đồng loạt quay lại.
1. Ethan – cao ráo, tóc nâu nhạt, từng là đội trưởng.
2. Mason – dáng thấp, linh hoạt, chuyên cầm bóng khu trung tuyến.
3. Riley – nụ cười ranh mãnh, đeo khuyên tai trái, nổi tiếng với những pha sút xa.
Riley (hét lớn, giọng còn khàn sớm): – Mẹ kiếp… thằng Kazura vừa lái gì đến vậy? Không phải mày đi thi bóng đá đâu, mày đang diễn Fast & Furious hả?
Mason (lui lại một bước, chắp tay vái lạy kiểu đùa giỡn): – Ngài Kazura về nước là phải thông báo trước. Chứ choáng kiểu này có ngày tụi tôi trượt gối hết.
Ethan (bước tới gần, lướt tay dọc thân xe): – Đây là… Aventador thật à? Mày trúng số hay cướp ngân hàng vậy?
Kazura mở cửa xe, bước xuống, tóc hơi rối vì gió, mặt tỉnh như không.
Kazura: – Đừng hỏi, cứ nhìn đi. Mấy năm không gặp mà chỉ để bàn về xe thì thôi nghỉ đá luôn đi.
Mấy người bạn phá lên cười. Nhưng ngay sau đó, họ đồng loạt nhìn về người đàn ông vừa bước xuống ghế phụ.
Deahan – áo khoác dài, mắt đeo kính đen, khí chất lạnh lùng hoàn toàn không hợp với một sân bóng buổi sáng. Nhưng cách Kazura đứng bên anh đã đủ để nói: đây là người cậu tôn trọng nhất.
Ethan (hơi chững lại, giọng nhỏ hơn): – Ai vậy?
Kazura (nhìn sang Deahan, rồi quay lại): – Anh trai tao. Đừng hỏi nhiều. Chỉ biết… ảnh đi cùng tao hôm nay là vinh hạnh của mấy ông rồi.
Deahan khẽ gật đầu, không cười, nhưng ánh mắt không có sự xa cách.
Cả nhóm im vài giây, rồi Riley phá tan không khí:
Riley: – Anh trai mày mà cũng ngầu vậy thì tao biết lý do mày chạy nhanh từ hồi cấp ba rồi.
Kazura (nhếch môi): – Nhanh vì không muốn ai bắt kịp thôi.
Mason: – Vô sân đi. Lúc mày còn đá, tao chưa bao giờ làm mày ngán. Giờ thì chuẩn bị ăn hành nhé.
Kazura kéo chiếc áo thể thao khỏi túi, xỏ vào.
Bóng lăn. Không còn lời nói.
Chỉ có tiếng cười, tiếng hô, và một buổi sáng đầy nắng trên sân cỏ cũ.
Ở một góc sân, Deahan khoanh tay, lặng lẽ ngồi trên ghế đá, dõi theo Kazura đang rê bóng qua ba người. Gương mặt anh không có biểu cảm rõ ràng – nhưng đâu đó, sự dịu dàng hiếm hoi thoáng qua trong ánh nhìn.
---