---
Trời đã tối hẳn khi chiếc Lamborghini Aventador màu xám lăn bánh qua cánh cổng sắt uốn cong của căn biệt thự nằm sâu trong khu dân cư ngoại ô Berlin. Đèn vườn bật lên tự động, rọi ánh sáng dịu qua những hàng cây được tỉa tót gọn gàng. Căn biệt thự trắng ba tầng, vừa hiện đại vừa cổ điển, là tổ ấm yên bình hiếm hoi giữa thế giới hỗn loạn của hai anh em.
Kazura tắt máy, ngoái nhìn người anh vẫn im lặng bên ghế phụ.
Kazura (nửa đùa nửa thật): – Về rồi. Anh tỉnh chưa, hay để em bế vào?
Deahan (nhắm mắt mở miệng, giọng trầm): – Bớt cà khịa đi, nhóc. Lên ăn tối thôi.
Cả hai bước vào sảnh lớn. Ánh đèn chùm trên trần đổ bóng vàng ấm lên nền gỗ sáng bóng. Từ gian bếp mở, mùi cá hồi nướng, súp ngô và rau xào lan ra đầy cuốn hút.
Dolya, người phụ nữ mang khí chất nền nã và nghiêm khắc, đang bày món cuối cùng lên bàn ăn dài bằng gỗ óc chó. Tóc bà vấn gọn sau gáy, đôi mắt thông minh luôn nhìn thấu mọi điều trước khi ai đó kịp nói.
Dolya (không quay lại): – Hai đứa tắm rồi xuống ăn. Cơm không chờ người.
Kazura (vừa tháo giày, vừa ngó sang Deahan): – Vẫn như cũ, mẹ vẫn chưa tha cho ai đi trễ nửa phút.
Deahan (giọng thấp): – Có thế mới còn nhà để về.
Cả hai thay đồ rồi xuống phòng ăn. Đèn vàng dịu soi lên những món ăn được trình bày tỉ mỉ, như thể bữa cơm này có gì đặc biệt. Nhưng Kazura biết mẹ luôn nấu như vậy – chỉ khác là hôm nay, bà ngồi ăn cùng.
Dolya (nhìn thẳng Deahan khi ông gắp súp): – Sáng mai đi đâu?
Kazura chưa kịp nói gì, Deahan đã đặt muỗng xuống, giọng đều đều:
Deahan: – Qua Mỹ. Con muốn gặp Max.
Dolya (chậm rãi gắp rau vào chén Kazura): – Lại kéo em đi cùng?
Kazura (chêm vào, giọng nhẹ): – Con muốn đi mà, mẹ. Gặp thử xem người anh nhắc hoài là ai.
Dolya đặt đũa xuống, khoanh tay nhìn hai người con trai. Bà không hỏi thêm, không giận, chỉ nhìn thật lâu.
Dolya: – Con có biết, Kazura, con là thứ duy nhất giữ anh con còn người?
Kazura im lặng.
Dolya: – Nếu Max là ai đó mà Deahan tin tưởng, con được phép gặp. Nhưng nếu mọi thứ vượt khỏi giới hạn… Con phải rút ra. Nhớ lời mẹ.
Kazura (gật khẽ): – Dạ, con hiểu.
Bà quay sang Deahan.
Dolya: – Con là người anh. Nếu kéo nó vào điều gì không nên, thì đừng về nữa.
Deahan không đáp. Anh chỉ gật đầu một cái – đủ chắc chắn, nhưng vẫn nặng nề.
Cả ba người tiếp tục bữa tối trong yên lặng. Chỉ có tiếng muỗng chạm đĩa, và tiếng đồng hồ quả lắc gõ đều trong góc nhà.
---