---
Bữa tối kết thúc trong sự trầm lặng đầy ngụ ý. Không ai nói thêm câu nào, nhưng ánh mắt Dolya khi nhìn theo hai đứa con trai rời khỏi bàn ăn vẫn còn in đậm trong đầu Kazura. Một phần vì lo lắng, phần khác – là vì bà biết, điều gì đó sắp đổi thay.
Tầng hai của biệt thự là không gian riêng của hai anh em. Phòng Kazura luôn ngăn nắp, gọn gàng, sáng sủa. Phòng Deahan thì ngược lại – tối, yên tĩnh, và không bao giờ để lộ quá nhiều đồ đạc.
Kazura (bật đèn phòng, quăng chiếc áo khoác lên ghế): – Em soạn lẹ lắm, mai chỉ đem mỗi vali đồ thể thao và vài bộ thường thôi. Anh mang gì?
Deahan (ngồi xuống mép giường, mở tủ kéo ra vài chiếc áo sơ mi đen và xám): – Anh chẳng cần nhiều. Cái đầu mới là thứ phải chuẩn bị.
Kazura (nhét giày vào túi, vừa làm vừa liếc sang): – Vậy để cái đầu chuẩn bị, còn em lo quần áo. Chơi công bằng.
Deahan (nhìn sang, môi cong nhẹ): – Nhóc mà còn nói nhiều nữa là anh nhét luôn em vào vali đấy.
Kazura bật cười. Bầu không khí giữa họ nhẹ hơn hẳn so với lúc dưới phòng ăn.
Một lúc sau, cả hai đều đã sắp xếp xong hành lý gọn gàng. Kazura cầm điều khiển, bật màn hình lớn treo trên tường.
Kazura: – Em mở phim nhé? Chắc lần cuối coi ở nhà là cả tháng trước.
Deahan (ngả người lên ghế, chân vắt chéo): – Miễn đừng là mấy cái siêu anh hùng, anh không chịu được cảnh ba phút đánh nhau mười phút cháy nổ.
Kazura (vừa chọn phim vừa lẩm bẩm): – Biết rồi, toàn người chạy trốn với cốt truyện u ám đúng kiểu anh thích đây.
Cuối cùng cậu chọn một bộ phim tội phạm tâm lý của Anh, nền tối, lời thoại ít, nhưng nặng chiều sâu – thể loại cả hai đều ưa thích.
Căn phòng chìm vào ánh sáng lờ mờ từ màn hình. Tiếng phim vang lên đều đều, trong khi hai người đàn ông – hai cuộc đời khác nhau nhưng chung dòng máu – lặng lẽ ngồi xem, như thể tạm quên đi mọi toan tính đang chờ ngoài kia.
Kazura (nhìn lướt sang khi phim gần nửa chừng): – Anh nghĩ Max sẽ giống em chứ?
Deahan (mắt không rời màn hình): – Không. Nhưng anh mong em và nó sẽ hiểu nhau.
Kazura không hỏi thêm gì nữa.
Cả hai cứ thế ngồi xem đến khuya, cho đến khi cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Chuyến đi sáng mai không dài, nhưng thứ họ mang theo sẽ không chỉ là hành lý – mà là cả những dấu hỏi chưa lời đáp.
---