Chap 165: Những Cuộc Gọi Không Thể Tránh

---

Gió đêm rít qua khung cửa sổ cao tầng, thổi nhẹ vào cổ áo sơ mi đen của Deahan. Anh đứng đó, lặng im vài giây trước khi rút điện thoại ra từ túi áo, tìm đến một cái tên đã lâu không chạm tới: Marila.

Cuộc gọi được kết nối. Một nhịp chuông… hai nhịp chuông…

Marila (giọng nữ, cứng rắn, phía đầu dây kia):

– Tôi không nghĩ anh sẽ gọi cho tôi vào lúc này, Deahan.

Deahan (bình thản, giọng trầm):

– Dạo này khỏe chứ?

Marila bật cười khẽ. Không phải tiếng cười vui vẻ, mà là một thứ âm thanh lạnh lẽo, lẫn cả giễu cợt và cảnh giác.

Marila:

– Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Kể từ cái đêm ở Seoul, anh đã tự do khá lâu rồi đấy.

– Nhưng đừng quên… phía tôi có thể bắt đầu rượt đuổi anh bất cứ lúc nào. Tự do của anh là tạm thời.

Deahan (giọng đều, không lay động):

– Tôi biết. Nhưng tôi không gọi để nhắc lại chuyện cũ.

Marila:

– Vậy thì là gì?

Deahan:

– Janzo. Tôi cần gặp hắn. Một mình.

Câu nói vừa dứt, đầu dây bên kia bỗng lạnh đi thấy rõ. Im lặng 3 giây.

Marila (giọng sắc như lưỡi dao):

– Nếu anh bước chân đến nơi tôi đang giữ hắn, phía tôi sẽ bắt anh. Không một chút thương tiếc.

Deahan (bình tĩnh, gần như thản nhiên):

– Đúng như tôi nghĩ. Cô vẫn cứng đầu như ngày trước.

Marila:

– Và anh vẫn ngạo mạn như mọi khi. Nhưng lần này, tôi không đùa đâu, Deahan. Mọi thứ đã đổi khác.

Deahan (nhẹ giọng, như lời dặn cuối):

– Cô nên suy nghĩ lại. Tôi không hỏi lần thứ hai.

Deahan cúp máy. Không cần nghe thêm điều gì nữa. Anh đã ném đi cây gậy… và sẵn sàng rút kiếm.

Ngoài trời, một tiếng sấm nổ xa. Thành phố dường như hiểu: bóng tối đang bắt đầu dịch chuyển.

---