---
Điện thoại Deahan rung lên khi anh vừa bước vào bãi đỗ xe ngầm. Màn hình hiện một tin nhắn mới – đến từ cái tên quen thuộc: Marila.
Anh mở máy. Tin nhắn ngắn gọn, nhưng đủ để dừng bước chân bất kỳ kẻ nào không đủ bình tĩnh:
"Nếu anh dám làm gì ngu ngốc, tôi sẽ tiễn Janzo ngay lập tức. Không do dự."
Deahan nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy. Không một biểu cảm trên mặt. Nhưng trong mắt anh, sự u tối lại thêm đậm đặc.
Anh cất điện thoại vào túi, cử động chậm rãi, như thể đang suy xét điều gì sâu xa hơn cả lời đe dọa.
Deahan (trong lòng, lặng lẽ):
– Marila… cô nghĩ tôi là ai? Một kẻ đến để xin xỏ sự sống à?
Góc môi anh khẽ nhếch lên – không phải một nụ cười, mà là thứ gì đó lạnh hơn cả đêm tối.
Deahan (thì thầm):
– Cô đang thử lửa… và lửa này không giống những gì cô từng biết đâu.
Ở phía xa, một chiếc xe màu bạc lăn bánh tới. Cánh cửa bật mở – là Saku.
Saku (ngắn gọn):
– Mọi thứ sẵn sàng rồi. Chúng ta đi chứ?
Deahan không trả lời. Anh bước vào xe, như một cơn bão bước ra từ im lặng.
Không một lời giải thích, không một chút vội vàng. Nhưng rõ ràng… ai đó sẽ phải trả giá nếu dám ngáng đường anh.
---