Chap 186: Gió Biển Và Tự Do

---

Chiếc Bugatti Chiron lao đi như một mũi tên bạc, lướt qua những đại lộ rộng lớn của London trước khi rẽ vào một xa lộ dẫn về phía nam – hướng ra biển.

Deahan không nói gì nhiều. Anh chỉ bật nhạc jazz nhẹ nhàng, để gió trời ùa vào khoang lái qua ô cửa kính vừa hạ xuống. Kazura ngồi cạnh, tay đặt lên thành cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng lòng cậu thì lặng lẽ chuyển động theo từng nhịp bánh xe lăn.

Khi ra khỏi khu trung tâm thành phố, Deahan đưa tay nhấn nút, mui xe tự động lùi lại phía sau, để lộ không gian trần xe mở hoàn toàn. Ánh nắng ban mai rọi xuống ghế da đen bóng, làm cho chiếc xe thêm phần sang trọng và cuốn hút.

Kazura ngẩng đầu, gió biển bắt đầu ùa tới từng đợt mát rượi, mái tóc cậu tung bay nhẹ. Xa xa, một con đường dài uốn cong men theo vách đá, phía bên kia là biển xanh bát ngát, kéo dài tới tận chân trời.

Kazura (cảm thán, mắt sáng rỡ):

– Đẹp thật…

Deahan (liếc nhìn em trai, nhoẻn miệng cười):

– Ừ. Đôi khi anh cũng quên mất nước Anh có những nơi thế này.

Kazura quay sang nhìn anh, trong khoảnh khắc ngắn, cậu thấy Deahan không còn là người anh luôn lạnh lùng, cứng rắn. Thay vào đó là một người đàn ông tự do, thoải mái – và đầy nhân văn.

Kazura (giọng nhẹ như gió):

– Lâu rồi anh mới cười như vậy.

Deahan (vẫn nhìn đường, nhưng giọng trầm ấm):

– Vì lâu rồi anh mới được ở cạnh em, mà không phải nghĩ đến quá nhiều thứ.

Chiếc xe tiếp tục lao đi, bánh lăn qua từng khúc cua uốn lượn sát mép biển. Tiếng sóng vỗ dưới vách đá vọng lên như những giai điệu của tự nhiên. Deahan giảm tốc, để cả hai có thể cảm nhận từng cơn gió biển, từng mùi muối nồng và cả sự tĩnh lặng bình yên hiếm có.

Họ dừng lại ở một đoạn đường trống, nơi có bãi đá nhô ra phía biển. Deahan kéo thắng tay, bước ra khỏi xe, vươn vai hít sâu. Kazura theo sau, gió thổi tung chiếc áo mỏng cậu đang mặc.

Deahan (ngước nhìn biển, tay cho vào túi quần):

– Đôi khi anh nghĩ… nếu không có những thứ đó trong đời, chắc anh đã chọn sống ở một nơi thế này. Gần biển. Gần tự do.

Kazura (đứng bên cạnh, nhìn xuống những con sóng đập vào bờ đá):

– Vậy… sao không bỏ hết, và sống như vậy?

Deahan im lặng. Một câu hỏi đơn giản, nhưng sâu. Anh không trả lời ngay. Mắt anh dõi ra biển, như thể tìm kiếm một điều gì đó ở tận chân trời.

Deahan (khẽ nói):

– Vì có những thứ không thể rũ bỏ. Có những con đường… một khi đã chọn, thì không thể quay đầu.

Kazura không hiểu hết, nhưng cậu cũng không hỏi thêm. Cậu chỉ đứng cạnh anh, đủ gần để cảm nhận hơi ấm của người anh trai mình đã từng đánh mất rất nhiều lần.

Deahan (quay sang, khẽ vỗ vai Kazura):

– Nhưng với em… anh luôn muốn giữ lại một con đường.

Kazura nhìn anh, đôi mắt cậu sáng lên với niềm tin vừa được hồi sinh.

Kazura (khẽ gật đầu, cười nhẹ):

– Cảm ơn anh… vì đã quay về.

Họ đứng đó, giữa gió biển và ánh mặt trời, không cần lời hoa mỹ, không cần hứa hẹn xa xôi – chỉ cần hiện tại là đủ.

Chiếc Bugatti vẫn đậu đó, như một biểu tượng lặng thầm cho sự xa hoa của thế giới mà Deahan bước ra từ nó. Nhưng lúc này, với Kazura, điều sang trọng nhất chính là sự hiện diện của anh trai mình – giản dị, bình yên, và chân thật.