---
Chiều muộn. Mặt trời bắt đầu hạ thấp, rọi những tia vàng cam cuối cùng xuống mặt biển. Chiếc Bugatti Chiron dừng lại bên một quán cà phê nhỏ ven đường, nhìn ra biển. Cả hai anh em ngồi trên ban công tầng hai, tay cầm ly nước, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi của sự yên bình.
Deahan đặt điện thoại úp trên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm. Kazura chống cằm nhìn sóng biển, gió thổi làm tóc cậu khẽ lay.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Deahan liếc nhìn màn hình. Anh khựng lại.
Kazura (ngạc nhiên):
– Ai vậy?
Deahan không trả lời ngay. Màn hình hiện rõ tên người gọi: "Mother".
Anh chần chừ vài giây rồi mới nhấc máy, giọng anh trầm xuống, dịu hẳn:
Deahan (nói khẽ):
– Con nghe đây, mẹ.
Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được lo lắng:
Mẹ:
– Deahan… cuối cùng con cũng chịu bắt máy.
Deahan (nhìn sang Kazura, giọng nhỏ):
– Con bận… Mẹ có chuyện gì không?
Mẹ (thở dài):
– Làm mẹ thì chỉ có một chuyện thôi: muốn biết hai đứa thế nào. Mẹ gọi Kazura không được, cũng chẳng thấy tin gì từ con… Mẹ sợ.
Kazura nghe tới đó, ngồi thẳng dậy. Cậu nhìn Deahan, rồi thì thầm:
Kazura:
– Đưa em nghe với.
Deahan đưa máy sang. Kazura cầm lấy, áp sát tai, cố kiềm cảm xúc:
Kazura (cười nhẹ):
– Mẹ à… con xin lỗi. Dạo này bọn con hơi bận.
Mẹ (giọng run run):
– Kazura… con không sao chứ? Con vẫn ổn chứ? Có ăn uống đầy đủ không?
Kazura (nuốt khan, gật đầu dù mẹ không thấy):
– Con ổn mà mẹ. Con với anh Deahan vừa đi dạo về. Bọn con đang ở gần biển.
Mẹ (im lặng một lúc, rồi thở ra):
– Mẹ nhớ hai đứa. Nhớ tiếng cười của con, nhớ cả cái cách Deahan suốt ngày im lặng nhưng vẫn luôn để ý mọi thứ. Lớn rồi… nhưng mẹ vẫn thấy các con là mấy đứa nhỏ trong sân sau, chạy quanh đống lá mùa thu năm nào.
Cả hai anh em không nói gì. Không khí bỗng chùng xuống. Những ký ức cũ ùa về – ngôi nhà cũ, khu vườn nhỏ, mùa đông đầu tiên có tuyết, mùa hè đầu tiên cả hai đứa tự đạp xe ra ngoại ô.
Deahan (nói khẽ, cắt ngang dòng im lặng):
– Mẹ… cảm ơn vì đã gọi.
Mẹ (nụ cười vang lên, dù mơ hồ qua điện thoại):
– Chỉ cần các con bình an, thế là đủ rồi.
Kazura siết chặt điện thoại, môi cậu run lên, nhưng cố giữ giọng bình thường:
Kazura:
– Khi nào có thể… mẹ sang London với bọn con nhé?
Mẹ (ngạc nhiên, nhưng ấm áp):
– Ừ. Nếu các con muốn, mẹ sẽ đến. Mẹ luôn ở đây mà.
Cuộc gọi kết thúc. Kazura đặt điện thoại xuống bàn, mắt cậu đỏ hoe.
Kazura (nói nhỏ):
– Đã lâu rồi… em quên mất mẹ vẫn luôn dõi theo.
Deahan không đáp. Anh chỉ vươn tay, vỗ nhẹ lên vai em trai. Cử chỉ nhỏ nhưng đủ khiến Kazura bình tĩnh lại.
Deahan (lặng lẽ, khẽ nói):
– Anh nghĩ… đã đến lúc để chúng ta cho mẹ thấy một điều: gia đình này vẫn còn nguyên vẹn.
Kazura gật đầu, không nói thêm. Cậu ngồi đó, nhìn ra biển, nhưng lần này trong mắt cậu không chỉ có ánh hoàng hôn – mà còn là sự ấm áp của một gia đình đang tìm lại mối dây kết nối tưởng đã đứt.
Kazura vẫn ngồi im, đôi mắt nhìn về phía mặt biển xa, nơi ánh hoàng hôn đang dần tắt. Những con sóng rì rào, vỗ vào bờ như lời nhắc khẽ về quá khứ, về mái nhà nhỏ nơi mẹ vẫn đợi.
Deahan vẫn trầm mặc bên cạnh. Một lúc sau, anh cất tiếng, giọng khẽ nhưng đầy suy nghĩ:
Deahan (nghiêng đầu nhìn Kazura):
– Nhóc… em nhớ nhà chưa?
Kazura quay sang, ngạc nhiên.
Deahan (nhìn thẳng vào mắt em trai, giọng dịu hẳn):
– Em xa nhà hơn một tuần rồi. Không có bóng dáng mẹ, không bữa cơm quen thuộc, không cái ôm lúc về khuya…
Anh hỏi thật… em có muốn về không?
Kazura ngập ngừng. Mắt cậu dao động. Một tuần qua là cả một thế giới mới, những điều lạ lẫm, những cảm xúc mãnh liệt, nhưng cũng có những khoảnh khắc cô đơn không ai hay.
Kazura (nói khẽ):
– Em… cũng không chắc nữa.
Deahan (mỉm cười, nhẹ nhàng):
– Không cần chắc. Chỉ cần trái tim em muốn.
Nếu em muốn về, anh sẽ đưa em về… ngay đêm nay. Không cần lý do gì hết.
Kazura nhìn anh trai một lúc lâu. Trong lòng cậu dâng lên một thứ cảm giác mơ hồ: sự an toàn. Dù đi đến đâu, dù có chuyện gì, người anh ấy luôn là nơi cậu có thể dựa vào – một người không hoàn hảo, nhưng luôn giữ đúng lời hứa khi cậu cần nhất.
Kazura (cười nhẹ, giọng nhỏ như sợ vỡ tan):
– Vậy… nếu em nói muốn về… anh thật sự sẽ lái xe đưa em về à?
Deahan (gật đầu chắc chắn):
– Chắc chắn. Kể cả lái xe xuyên đêm. Kể cả phải đi xa hàng trăm cây số.
Miễn là em muốn về nhà – nơi có mẹ.
Kazura cúi đầu, lặng vài giây. Rồi cậu ngẩng lên, nụ cười nhoẻn nhẹ nhưng thật:
Kazura:
– Vậy thì… về thôi, anh.
Em muốn được ngửi mùi bếp cũ. Muốn thấy mẹ lau khung cửa sổ như mỗi sáng. Muốn ăn món canh mà anh luôn chê nhạt.
Deahan đứng dậy, vươn vai.
Deahan (dịu dàng):
– Về nhà nào, nhóc.
Hai người rời khỏi quán ven biển, bước về phía chiếc Bugatti Chiron. Thành phố phía sau dần chìm trong bóng tối, nhưng con đường về nhà – lại sáng rực hơn bao giờ hết.