---
Đêm phủ xuống con đường dài uốn lượn theo bờ biển, chiếc Bugatti Chiron lao đi như một mũi tên lặng lẽ giữa màn tối. Gió táp vào mui trần, tóc Kazura bay ngược ra sau, ánh đèn pha rọi lên mặt đường trống trải phía trước. Âm nhạc vang nhẹ từ radio – một bản giao hưởng cổ điển mà Deahan từng nghe thuở nhỏ, khi cả gia đình còn sống trong căn nhà gỗ giữa khu rừng Berlin.
Kazura ngồi tựa đầu vào ghế, mắt không rời cảnh vật mờ mờ hai bên đường. Cậu khẽ hỏi:
Kazura (giọng nhỏ):
– Từ London về Berlin… mất bao lâu?
Deahan (liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang cậu):
– Gần hai ngày. Nếu không nghỉ lại đâu cả… thì có thể rút ngắn còn hơn một ngày rưỡi.
Kazura (mỉm cười, mắt nhắm lại):
– Vậy thì đi chậm thôi. Em muốn nhìn mọi thứ thật kỹ. Không vội.
Deahan không nói gì. Chỉ nhấn ga thêm một chút. Không nhanh, không chậm. Chỉ đủ để cảm nhận từng khúc cua, từng ngọn đèn bên đường, từng đoạn nhựa nóng vẫn còn giữ hơi ngày.
Họ băng qua các thị trấn nhỏ, những vùng đồi hoang lạnh và cao tốc châu Âu ngập ánh đèn xe tải. Trên đài phát thanh, những giọng nói bằng tiếng Đức, tiếng Pháp, rồi tiếng Hà Lan vang lên loáng thoáng, như những mảnh ký ức của hành trình đã qua.
Lúc dừng đổ xăng ở rìa một thị trấn nhỏ gần biên giới Đức, Kazura bước ra khỏi xe, vươn vai và ngửa mặt nhìn trời:
Kazura (thì thầm):
– Em chưa từng đi xa như thế này… chỉ để về nhà.
Deahan đứng cạnh, mở nắp bình xăng. Giọng anh trầm và thấp:
Deahan:
– Vì trước giờ em luôn nghĩ nhà là nơi bất động.
Nhưng thật ra… nhà là nơi em muốn quay lại nhất, dù có cách bao xa.
Kazura quay sang, lặng người một lúc, rồi gật đầu nhẹ. Cả hai lên xe và tiếp tục lặng lẽ rời khỏi trạm xăng.
Khi đi qua khu rừng ven đường, trời gần sáng. Mặt trời mới ló rạng phía chân trời xa, rọi ánh sáng mỏng manh vào cửa kính xe. Kazura ngủ thiếp đi trên ghế phụ, đầu nghiêng về phía Deahan. Người anh liếc sang, khẽ chỉnh lại áo khoác cho cậu, rồi lặng lẽ tiếp tục lái.
Deahan (thì thầm, như chỉ mình nghe thấy):
– Về nhà thôi, nhóc.
Về với nơi bắt đầu mọi thứ.
Chiếc Bugatti tiếp tục băng qua màn sương mờ sáng sớm, lao về phía Berlin – nơi mẹ vẫn đang chờ.
---
Tuyệt vời, dưới đây là phần tiếp theo – chương đánh dấu khoảnh khắc đoàn tụ đầy cảm xúc sau hành trình dài xuyên đêm trở về.
---
Bóng đêm trải dài trên những con đường ngoại ô Berlin. Chiếc Bugatti Chiron lướt nhẹ như bóng ma giữa màn sương mỏng, đèn xe rọi thẳng vào cánh cổng lớn của một biệt thự cũ, nơi cả hai anh em đã từng lớn lên. Cổng từ từ mở ra. Chiếc xe chầm chậm tiến vào tầng hầm, tiếng động cơ vang vọng trong không gian yên ắng như một lời thì thầm của quá khứ.
Deahan tắt máy, mở cửa bước xuống trước, rồi quay sang nhìn Kazura. Cậu vẫn ngủ thiếp trên ghế phụ, mệt mỏi sau hai ngày rong ruổi không ngừng nghỉ.
Anh mở cửa bên, khẽ vỗ vai em trai:
Deahan (nói nhỏ):
– Nhóc, tới rồi.
Kazura chớp mắt vài lần, uể oải ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác. Nhưng chỉ một giây sau, cậu nhận ra nơi mình đang đứng. Mùi gỗ cũ, mùi đất ẩm quen thuộc từ tầng hầm, từng bậc cầu thang dẫn lên căn nhà – tất cả đều là ký ức sống lại.
Không nói thêm lời nào, cả hai cùng bước lên cầu thang. Đèn hành lang bật sáng theo cảm biến, rọi bóng họ dài trên bức tường phủ ảnh gia đình. Căn nhà vẫn yên tĩnh như ngày họ rời đi.
Họ không đánh thức ai. Deahan mở cửa phòng Kazura trước, cẩn thận đóng lại khi cậu nằm xuống giường. Rồi anh về phòng mình – vẫn như cũ, gọn gàng, lạnh lẽo, nhưng quen thuộc.
Chỉ một tiếng sau, cả hai đã chìm vào giấc ngủ sâu, giữa sự yên bình mà họ đã đánh đổi cả hành trình dài để tìm về.
---
Sáng hôm sau.
Nắng chiếu xiên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt còn ngái ngủ của Kazura. Cậu trở mình, chớp mắt rồi ngồi dậy, tay dụi mắt. Một thoáng mơ hồ, rồi cậu sực nhớ: mình đang ở nhà. Thật sự ở nhà.
Tiếng xoong nồi lách cách từ dưới bếp vọng lên. Mùi cháo gạo thơm lừng quyện với mùi hành phi – quen thuộc đến mức khiến tim Kazura khẽ rung.
Cậu lao ra khỏi phòng, chân trần chạy xuống cầu thang. Ở chân cầu thang, mẹ đang đứng quay lưng lại, khuấy nồi cháo trên bếp. Bà tóc đã điểm bạc nhiều hơn lần cuối cậu thấy, nhưng dáng lưng vẫn thẳng và ánh mắt vẫn đầy dịu dàng khi quay lại.
Mẹ (mở to mắt, xúc động):
– Kazura?
Kazura đứng sững lại. Trong một khoảnh khắc, cả hai không nói gì. Rồi cậu bước nhanh tới, ôm chầm lấy mẹ, siết thật chặt, như sợ nếu buông ra mọi thứ sẽ biến mất.
Kazura (nghẹn ngào):
– Con xin lỗi… Mẹ ơi, con về rồi.
Mẹ (ôm lấy con, nước mắt rơi):
– Mẹ biết. Mẹ chờ hai đứa suốt mấy hôm nay.
Từ phía cầu thang, Deahan chậm rãi bước xuống. Anh nhìn hai người, rồi tiến lại gần. Không cần nói nhiều, mẹ đưa tay ôm lấy cả hai anh em, kéo vào vòng tay nhỏ bé nhưng đầy ấm áp.
Mẹ (nói khẽ):
– Các con về là tốt rồi. Mọi chuyện khác… đều không quan trọng.
---
Ánh sáng sớm rọi qua khung cửa sổ lớn của căn biệt thự, chiếu vào chiếc bàn ăn gỗ sồi dài đặt giữa phòng bếp. Mùi bánh mì nướng, trứng chiên và cà phê nóng lan tỏa trong không khí, pha trộn cùng tiếng leng keng nhẹ nhàng của bộ dao nĩa.
Kazura ngồi bên bàn, tóc rối, mắt còn lờ đờ buồn ngủ. Cậu mặc áo thun trắng, gối đầu lên tay nhìn mẹ đang lúi húi trong bếp.
Deahan xuất hiện ở lối vào, áo sơ mi tay xắn cao, tóc còn ướt nhẹ vì mới tắm. Anh bước tới, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kazura.
Mẹ (quay lại, giọng ấm áp):
– Hai đứa dậy rồi à? Vẫn còn thở là mẹ mừng rồi.
Kazura bật cười khẽ.
Kazura (nhỏ giọng):
– Mẹ nói cứ như tụi con mới từ chiến trường về.
Mẹ:
– Ừ, nhìn mặt mũi hai đứa cũng đâu khác gì mấy đứa lính mệt lả.
Deahan khẽ cười, mắt anh dừng lại trên đĩa thức ăn. Mọi thứ đều quen thuộc: bánh mì nướng cháy viền một chút, trứng ốp la với lòng đỏ còn mềm, và ly cà phê mẹ pha – đậm, vừa đủ.
Deahan (nhỏ giọng):
– Lâu lắm rồi mới được ăn sáng thế này.
Mẹ (ngồi xuống đối diện, ánh mắt dịu lại):
– Mẹ cũng lâu lắm rồi mới thấy hai đứa cùng ngồi ăn với nhau… ở bàn này.
Cả ba người im lặng vài giây. Chỉ còn tiếng muỗng chạm vào đĩa và tiếng chim ngoài cửa sổ. Nhưng đó không phải sự im lặng khó xử – mà là khoảng lặng bình yên, nơi mọi lo âu dường như bị bỏ lại ngoài kia.
Kazura (vừa ăn vừa hỏi):
– Mẹ không trách tụi con biến mất cả tuần sao?
Mẹ (cười nhẹ):
– Có chứ. Nhưng mẹ cũng biết, ai rồi cũng cần chút thời gian để tìm lại chính mình.
Miễn là cuối cùng… tụi con vẫn quay về.
Deahan nhìn mẹ, rồi nhìn Kazura. Trong khoảnh khắc đó, anh hiểu một điều: dù đi bao xa, dù con đường có tối tăm hay rực sáng, thì ngôi nhà – với bữa sáng giản dị này – vẫn là nơi duy nhất không đòi hỏi bất cứ điều kiện nào để chấp nhận họ.
Deahan (giọng trầm):
– Cảm ơn mẹ… vì vẫn luôn đợi tụi con.
Mẹ (mắt ánh lên, nhưng cố cười):
– Làm mẹ thì có quyền gì ngoài đợi đâu, con trai.
Kazura cắn thêm một miếng bánh mì, rồi quay sang anh trai, ánh mắt cậu sáng lên:
Kazura:
– Hôm nay… tụi mình không đi đâu nữa nha anh?
Deahan (gật nhẹ):
– Ừ. Hôm nay chỉ ở nhà. Cùng mẹ.
Cả ba người tiếp tục bữa ăn sáng trong ánh nắng vàng, lòng nhẹ hơn, ấm hơn. Không cần nhiều lời. Đôi khi, sự trở về đã là một hành động đủ lớn lao.
---
Ánh nắng sớm len qua những ô cửa kính lớn của biệt thự. Hương thơm của bánh mì nướng và trà nóng lan tỏa trong không khí. Tiếng chim hót ngoài vườn như một giai điệu nhẹ nhàng đánh thức từng góc nhà.
Bên bàn ăn dài trong phòng bếp, ba mẹ con ngồi quây quần. Bữa sáng đơn giản mà ấm cúng: trứng ốp la, salad, bánh mì nướng và mứt dâu mẹ tự tay làm.
Mẹ (cười hiền, rót trà vào ly cho hai anh em):
– Hai đứa ăn nhiều vào. Trông gầy hơn trước nhiều lắm đấy.
Kazura (ngậm miếng bánh, lí nhí):
– Mẹ làm đồ ăn vẫn ngon nhất… Thật đấy.
Deahan (nhìn em trai, rồi nhìn mẹ, giọng trầm):
– Lâu rồi nhà mình mới ngồi ăn thế này.
Mẹ không đáp, chỉ mỉm cười. Ánh mắt bà ươn ướt nhưng hạnh phúc. Không khí đầy ắp sự dịu dàng, như thể mọi khoảng cách từng tồn tại đã tan đi.
Sau bữa sáng, Kazura hớn hở chạy ra phía cửa sau:
Kazura (gọi lớn):
– Đi nào mấy đứa! Ra vườn thôi!
Ba chú chó – một husky, một labrador và một cún corgi lông vàng – lao đến, đuôi vẫy rối rít. Deahan cười khẽ, cầm theo chai nước rồi cùng em trai bước ra vườn.
Thảm cỏ xanh mướt trải dài sau biệt thự. Những đóa cúc trắng điểm xuyết bên hàng rào. Kazura nằm ngửa ra giữa cỏ, hai tay dang rộng, mắt nhắm lại, gió lướt qua da mặt mát rượi.
Kazura (thở nhẹ):
– Anh có nghe thấy không?
Deahan (ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn trời):
– Nghe gì?
Kazura (mỉm cười):
– Tiếng bình yên ấy.
Deahan nhìn em trai, rồi cũng nằm xuống. Một trong ba chú chó chạy lại nằm gác đầu lên chân anh. Cỏ mềm như nhung, trời trong veo không gợn mây. Giây phút này, không còn bóng tối, không còn trách nhiệm hay những gánh nặng vô hình. Chỉ còn bầu trời xanh và hơi ấm từ mái nhà.
Deahan (khẽ đáp):
– Ừ… Nghe thấy rồi.
Cả hai nằm đó, giữa mảnh vườn quen thuộc, giữa tiếng cười vang của mẹ vọng ra từ trong nhà và tiếng chó sủa vui đùa. Một buổi sáng bình thường… nhưng là tất cả những gì họ từng ao ước.
---