Chap 185: Anh Về Rồi, Nhóc

---

Ánh sáng đầu ngày rọi qua khung cửa kính của căn hộ tầng 31, chiếu lên chiếc sofa nơi Kazura đang ngủ say. Cậu ôm chiếc điện thoại trong tay, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Đêm qua, cậu đã thức khuya để đợi anh trai quay về, nhưng không có dấu hiệu nào, không tin nhắn, không cuộc gọi. Cứ như thể Deahan đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu.

Tiếng cửa mở khẽ, nhẹ nhàng, không một âm thanh nào phá vỡ không gian im ắng. Deahan bước vào, những bước đi của anh như những cơn gió nhẹ. Mắt anh quan sát từng góc nhỏ trong căn phòng, rồi dừng lại ở Kazura, người em trai mà anh vẫn luôn muốn bảo vệ, dù đôi khi phải đánh đổi rất nhiều thứ.

Kazura tỉnh dậy, mắt cậu hơi nhắm lại vì ánh sáng mạnh, rồi quay đầu. Khi nhìn thấy Deahan đứng ở cửa, không phải trong sự nóng vội như trước kia, Kazura ngơ ngác một lúc, rồi khuôn mặt cậu thay đổi, ánh mắt như đã nhận ra điều gì đó.

Kazura (khựng lại, ngồi bật dậy, giọng ngạc nhiên): – …Anh?

Deahan (gật đầu nhẹ, giọng trầm nhưng có chút ấm áp): – Anh về rồi.

Kazura nhìn anh một lúc, trong mắt cậu có một sự giằng xé rõ rệt. Sự giận dữ, nhẹ nhõm, và cả nỗi tổn thương đan xen lẫn nhau, khiến cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.

Kazura (giọng nghẹn ngào): – Bao nhiêu ngày nay… anh đi đâu? Không gọi, không nhắn gì cả. Em đã tưởng anh...

Cậu nghẹn lại, không thể nói tiếp, chỉ nhìn anh trai bằng ánh mắt đầy nỗi buồn.

Deahan (thở dài, nhưng ánh mắt anh dịu lại): – Anh xin lỗi. Anh đã định về sớm, nhưng có một vài chuyện không thể nói ra ngay lúc này.

Kazura (giọng run rẩy): – Lúc nào cũng là “không thể nói”… Anh không hiểu em đang cảm thấy thế nào đâu. Anh biết bao nhiêu lần em phải một mình, và bây giờ lại là thế này nữa…

Deahan im lặng, bước lại gần, đặt tay lên đầu Kazura, xoa nhẹ như một cử chỉ an ủi.

Deahan (giọng khàn, đầy ân cần): – Anh biết, Kazura. Anh biết mọi thứ em đang phải trải qua. Nhưng em phải hiểu rằng, anh sẽ luôn có mặt khi em cần, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Kazura đứng đó, không đẩy tay anh ra, chỉ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cậu nghẹn ngào một chút rồi ngước lên, nói với giọng kiềm chế:

Kazura (khẽ nói): – Em không cần anh chỉ xuất hiện khi có vấn đề. Em chỉ cần anh ở đây, bên cạnh em. Mãi mãi.

Khoảng lặng trôi qua, nặng nề nhưng không ai trong hai người muốn phá vỡ. Và rồi, như thể không thể kiềm chế thêm được nữa, Kazura bất ngờ bước tới và ôm chầm lấy Deahan.

Kazura (ép mặt vào ngực anh, giọng nghẹn lại): – Anh phải giữ lời, lần này… đừng biến mất nữa.

Deahan cảm nhận được sự yếu đuối và nỗi sợ hãi trong vòng tay của Kazura. Anh siết chặt cậu hơn, như thể muốn truyền tất cả sự bảo vệ và tình yêu vào trong cái ôm ấy. Bên ngoài cửa sổ, nắng sớm vẫn chiếu xuống, chiếu lên bóng hình hai anh em đang đứng trong một khoảnh khắc rất riêng tư, nơi mà không có bất cứ thứ gì ngoài tình cảm gia đình thiêng liêng.

Deahan (nhẹ nhàng, giọng ấm áp): – Anh hứa, Kazura. Anh sẽ không đi đâu nữa. Lần này anh sẽ ở lại, bên em.

Kazura không đáp lại, chỉ tiếp tục ôm chặt anh. Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận được sự ấm áp này, sự hiện diện của người anh trai mà cậu luôn tin tưởng. Cảm giác như tất cả những lo lắng, nỗi sợ hãi trong lòng cậu đã vơi đi một chút.

---

Sau một lúc, Deahan nhẹ nhàng đẩy Kazura ra, nhìn vào mắt cậu, và khẽ mỉm cười.

Deahan (nghiêm túc nhưng ấm áp): – Hôm nay chúng ta đi dạo nhé? Anh có một điều muốn làm cho em.

Kazura ngước lên, không nói gì, nhưng đôi mắt của cậu ánh lên sự ngạc nhiên. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu biết rằng đây là lúc để họ cùng nhau làm điều gì đó mới mẻ, để quên đi tất cả những lo lắng và chỉ sống cho hiện tại.

Deahan đứng dậy, quay người đi về phía cửa, vỗ nhẹ vào vai Kazura.

Deahan: – Lên xe đi, nhóc. Hôm nay, anh sẽ đưa em đi dạo.

Kazura không trả lời ngay lập tức, nhưng rồi, như một phản xạ, cậu bước theo anh ra ngoài. Họ cùng nhau rời khỏi căn hộ, và bước vào hầm đỗ xe. Đứng trước chiếc Bugatti Chiron sang trọng của Deahan, Kazura bất ngờ.

Kazura (ngạc nhiên, mắt mở to): – Cái này… là của anh?

Deahan mỉm cười, mở cửa xe cho em trai, rồi nói nhẹ nhàng:

Deahan: – Đúng, chiếc Bugatti này là của anh. Cùng em đi dạo phố một chút. Em xứng đáng có một ngày như thế này.

Kazura không nói gì, nhưng ánh mắt cậu sáng lên một cách rõ rệt. Đây là lần đầu tiên cậu được thấy Deahan dễ dàng như thế, không còn những vết thương trong lòng, không còn sự tĩnh lặng lạnh lùng mà anh thường thể hiện. Cậu bước vào xe, ngồi bên cạnh anh trai, cảm giác như một phần nào đó trong cuộc sống của cậu đã thay đổi, theo một cách thật nhẹ nhàng và tinh tế.

Chiếc Bugatti bắt đầu lăn bánh, di chuyển qua những con phố rộng lớn của London, lướt qua những tòa nhà cao tầng, những con người vội vã và những ánh đèn rực rỡ. Không có điểm đến cụ thể, chỉ là một buổi sáng đi dạo qua thành phố. Cảm giác tự do, không vướng bận gì, chỉ có Deahan và Kazura