---
Nắng rải vàng cả khu vườn nhà Hanna. Hoa oải hương nở rộ thành từng cụm tím nhạt, lác đác cúc trắng và dạ yến thảo chen nhau dọc lối đi lát đá. Ba chú chó vui vẻ chạy quanh bồn cây, thỉnh thoảng dừng lại ngửi hương hoa hay nghịch nước dưới vòi phun nhỏ.
Kazura đang phụ Hanna tưới cây. Deahan đứng xa hơn, tay đút túi quần, tựa lưng vào thân cây lê lớn giữa vườn, ánh mắt khẽ đảo quanh như đang cân nhắc điều gì đó.
Hanna đặt bình tưới xuống, quay sang Deahan, giọng nhẹ như gió thoảng:
Hanna:
– Dạo này anh sống ở đâu vậy, Deahan?
Em nghe mẹ bảo lâu rồi anh không về hẳn nhà, chỉ ghé qua vài lần… rồi lại đi ngay.
Deahan ngước nhìn, nụ cười thoáng hiện nhưng đôi mắt lại khó đoán:
Deahan (bình thản):
– Anh sống ở nhiều nơi, tùy lúc. Có khi ở Thượng Hải, có khi London, Berlin.
Chưa nơi nào gọi là “ổn định” cả.
Hanna gật đầu, rồi lại hỏi tiếp, giọng nhỏ hơn:
Hanna:
– Vậy… công việc của anh thì sao?
Lúc trước em nghe mẹ anh nói… anh làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu?
Kazura quay lại nhìn anh trai, đôi mắt cậu có chút dao động. Cậu biết rõ sự thật không đơn giản như những lời Deahan thường kể với mọi người. Nhưng Kazura vẫn im lặng, chờ đợi xem anh mình sẽ nói gì.
Deahan chậm rãi bước về phía bồn hoa gần Hanna, tay vuốt nhẹ nhành oải hương, rồi trả lời:
Deahan:
– Ừ. Cũng tạm gọi là như vậy.
Đôi khi là cố vấn, đôi khi là người sắp xếp hậu cần.
Một chút ở hậu trường, một chút bận rộn, nhưng không quá nặng nề.
Hanna nhìn anh, ánh mắt khẽ ánh lên tia nghi hoặc, nhưng cô không hỏi thêm. Cô hiểu tính Deahan – không phải người dễ để người khác bước vào thế giới riêng.
Hanna (mỉm cười):
– Nghe như người làm việc trong bóng tối ấy.
Deahan (nhếch môi):
– Cũng gần đúng.
Kazura xen vào, cố làm nhẹ bầu không khí:
Kazura:
– Nhưng anh Deahan vẫn luôn có thời gian để dẫn em đi chơi đó chị Hanna.
Không đến nỗi “mất hút” như chị nghĩ đâu.
Hanna cười khẽ, cúi đầu nhặt vài cánh hoa rơi:
Hanna:
– Vậy là tốt rồi.
Chỉ cần đừng quên lối về là được.
Một khoảng lặng thoáng qua. Deahan đứng im một lúc lâu, rồi đáp – khẽ, nhưng chân thật:
Deahan:
– Có lẽ… vẫn nhớ. Nhưng đôi khi, lối về nằm trong một vườn hoa như thế này… lại khiến người ta ngập ngừng.
Hanna ngước nhìn anh, lần đầu thấy trong mắt người đàn ông ấy không còn chỉ là sự kiên cường lạnh lùng – mà còn có cả mệt mỏi, cô đơn và điều gì đó chưa từng nói ra.
Kazura nhìn cả hai, rồi nhẹ nhàng nắm tay Vino bước đi về phía gốc cây, để lại không gian ấy cho riêng họ.
Ánh nắng xiên qua tán lá, chiếu lên mái tóc của Hanna, rọi cả những khoảng sáng nhỏ xuống bờ vai Deahan – nơi quá khứ, hiện tại và sự im lặng gặp nhau giữa vườn hoa cũ.
---