---
Gió nhè nhẹ lướt qua những cánh hoa oải hương, thổi tung vài sợi tóc rơi xuống trán Hanna. Cô khẽ vén tóc ra sau tai, ánh mắt vẫn dõi theo Deahan – người đàn ông đang đứng cách cô chỉ vài bước nhưng như thể mang cả thế giới riêng biệt đằng sau vai áo.
Hanna (nhỏ giọng): – Em nhớ hồi nhỏ anh ít nói lắm. Nhưng mỗi lần anh nói, em đều thấy như có gì đó... giấu sau những câu chữ.
Deahan (ngước nhìn, gật khẽ): – Vì anh sợ nếu nói thật, mọi thứ sẽ vỡ ra.
Hanna nhìn anh chăm chú, đôi mắt ánh lên sự cảm thông. Một khoảng im lặng mỏng manh trôi qua giữa tiếng lá xào xạc và tiếng sủa xa xa của lũ chó đang rượt đuổi nhau trong nắng.
Deahan (cúi đầu, giọng trầm hẳn): – Hanna… cảm ơn em. Vì lúc nào cũng đối xử với Kazura như em trai mình. Và... vì chưa từng hỏi anh những điều em biết là anh không muốn trả lời.
Hanna mỉm cười nhẹ, giọng vẫn dịu dàng:
Hanna: – Em không cần câu trả lời. Em chỉ cần biết… anh vẫn là Deahan mà em từng biết – dù giờ anh có là ai đi nữa.
Deahan ngẩng nhìn cô, đôi mắt thoáng dịu lại. Không nói thêm lời nào, anh đưa tay gạt nhẹ một cánh hoa dính trên vai áo cô, rồi quay người bước về phía Kazura.
Kazura lúc này đang nằm giữa thảm cỏ, tay gối đầu, nhìn trời. Ba chú chó chạy quanh cậu, đuôi vẫy rối rít.
Kazura (nhắm mắt cười): – Hai người nói chuyện gì mà lâu thế? Em suýt ngủ quên ngoài này.
Deahan (đỡ cậu dậy): – Về thôi. Trưa rồi, trời nắng đấy.
Kazura đứng lên, phủi cỏ khỏi lưng. Hanna cũng tiến lại gần, tay xách giỏ đựng chai nước và khăn tay. Ba người thong thả bước về phía biệt thự, dưới ánh nắng mềm như nhung, để lại khu vườn phía sau – nơi những cánh oải hương vẫn đong đưa theo gió, giữ lại chút hương của một buổi sáng đầy cảm xúc.
---