---
Căn bếp tràn ngập mùi thơm của rau xào, canh nóng và thịt nướng. Ánh sáng mặt trời rọi qua khung cửa sổ lớn, hắt xuống bàn ăn bằng gỗ sồi cũ – nơi ba người đang ngồi đối diện nhau như chưa từng có những năm tháng xa cách.
Kazura gắp miếng trứng cuộn, nhai chậm, rồi nhướng mày nhìn mẹ:
Kazura (giọng pha chút bất ngờ):
– Mẹ vẫn nhớ em thích ăn kiểu này à?
Mẹ mỉm cười hiền, đôi mắt vẫn lấp lánh một nỗi nhớ khó giấu:
Mẹ:
– Có đứa con trai nào mười năm liền ăn trứng kiểu đó mỗi sáng mà mẹ lại quên được?
Cả ba người cùng bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng nhưng vang vọng, như xoa dịu những góc khuất trong lòng mà không ai từng nói ra.
Deahan im lặng một lúc, rồi đặt đũa xuống, nhìn mẹ:
Deahan (trầm giọng):
– Mẹ sống ổn chứ? Con biết… con không thường gọi về.
Mẹ nhìn anh, ánh mắt dịu đi:
Mẹ:
– Chỉ cần biết hai đứa vẫn còn sống, vẫn còn bên nhau… là mẹ ổn rồi.
Kazura (ngập ngừng):
– Mẹ có buồn không? Vì bọn con không nói rõ là đi đâu… làm gì?
Mẹ lắc đầu, cắt lời nhẹ nhàng:
Mẹ:
– Mẹ có thể không biết các con đang sống kiểu gì… nhưng mẹ tin vào trái tim của các con. Nhất là con, Deahan…
(mẹ nhìn anh)
– Con luôn giữ lời hứa. Dù là bằng cách lặng lẽ nhất.
Không khí chùng xuống một chút. Nhưng rồi Kazura cười xòa, kéo bát canh lại gần:
Kazura (giọng vui):
– Canh hơi nhạt thật… nhưng là vị nhạt mà em nhớ nhất.
Deahan khẽ bật cười. Mẹ lắc đầu nhưng ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Bữa trưa trôi qua trong những câu chuyện vu vơ, những tiếng cười ngắt quãng, và những ánh mắt đôi lúc chạm nhau – như để xác nhận rằng, dù có đi bao xa, thì ngôi nhà ấy vẫn còn, mẹ vẫn ở đó, và bữa cơm gia đình… vẫn ấm như ngày nào.
---