---
Bữa trưa kết thúc. Kazura cùng mẹ thu dọn chén đĩa, tiếng nước chảy từ vòi sen bồn rửa hòa vào tiếng trò chuyện khẽ khàng của hai mẹ con. Còn Deahan lặng lẽ rời bàn ăn, bước qua hành lang dài lót gỗ, đi thẳng lên tầng hai.
Tiếng bước chân anh đều đặn. Cánh cửa phòng quen thuộc hiện ra trước mặt.
Anh dừng lại.
Một thoáng ngập ngừng.
Tay anh chạm vào tay nắm – vẫn là chiếc tay nắm cũ, lạnh và hơi tróc sơn.
Cánh cửa bật mở, mùi gỗ và sách cũ ập vào. Không gian ấy gần như không thay đổi. Chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, giá sách sát tường, bàn học vẫn còn vết xước của một lần giận dỗi năm mười sáu tuổi.
Deahan bước vào, khép cửa lại sau lưng. Anh kéo rèm cửa sổ – ánh sáng lập tức bị ngăn lại, chỉ còn bóng tối nhàn nhạt trùm lên không gian. Rồi anh bước tới cửa kính, khóa chốt cẩn thận từ bên trong.
Anh ngồi xuống mép giường. Lặng lẽ.
Từng cử chỉ, từng động tác đều chậm rãi, có phần mệt mỏi. Không phải vì thể xác – mà vì những ký ức đang bủa vây.
Bức ảnh cũ vẫn nằm trên kệ đầu giường – tấm ảnh ba người chụp trong lần đi chơi cuối cùng, lúc Kazura mới học lớp 6. Deahan cầm tấm ảnh lên, ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt.
Đôi mắt anh trầm xuống. Một hơi thở dài, rất khẽ.
Deahan (thầm thì):
– Mình đang làm gì thế này…
Không ai trả lời.
Chỉ có gió ngoài hiên khẽ lướt qua lớp kính đã khóa, không lọt được vào trong. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của chính mình.
Anh tựa lưng vào vách tường, mắt nhắm lại.
Giữa ngôi nhà đầy ấm áp, anh vẫn thấy mình lạc lõng – bởi có những nỗi đau, không phải vì xa nhà mà sinh ra… mà vì chính bản thân anh chưa bao giờ thực sự rời khỏi vùng tối ấy.
---