Chap 197: Cuộc Gọi Trong Bóng Tối

---

Căn phòng vẫn im ắng. Tấm rèm cửa khẽ lay động nhẹ theo từng nhịp gió lọt vào từ khe tường mỏng. Deahan vẫn ngồi bất động bên mép giường, như thể đang bị những hồi ức cũ kéo lại, trói chặt vào bức tường thời gian.

Anh cúi đầu. Tấm ảnh gia đình đã được đặt lại vị trí cũ.

Rồi, như một phản xạ, anh rút điện thoại từ túi áo.

Màn hình sáng lên. Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên gò má anh. Một giây lưỡng lự. Ngón tay lướt nhanh qua danh bạ.

Rinno – Chicago

Anh ấn gọi.

Đầu dây bắt máy nhanh. Giọng Rinno vang lên, gọn và dứt khoát như mọi khi:

Rinno (trầm):

– Tôi nghe.

Deahan (khẽ, nhưng rõ ràng):

– Tối nay, Chicago.

Một nhịp im lặng.

Rinno:

– Cậu chắc chứ?

Deahan:

– Tập hợp toàn bộ. Đúng giờ. Tôi sẽ đến lúc nửa đêm.

Rinno:

– Rõ. Tôi sẽ thu xếp.

Cuộc gọi kết thúc. Màn hình điện thoại tối lại. Không tiếng chuông, không thông báo – chỉ còn sự tĩnh lặng.

Deahan đứng dậy. Anh bước tới cửa sổ, khẽ kéo nhẹ tấm rèm ra một khe nhỏ. Ngoài kia, vườn sau hiện lên trong ánh nắng yếu ớt của chiều muộn – xanh mướt và yên bình.

Một lát sau, anh nhét điện thoại lại vào túi áo, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bầu trời phía xa. Gió thổi làm mái tóc anh xô nhẹ qua trán.

Deahan (lẩm bẩm, như nói với chính mình):

– Một ngày về nhà… là đủ rồi.

Rồi anh quay đi, rời khỏi căn phòng.

Cánh cửa khép lại sau lưng, nhẹ đến mức không ai trong nhà nhận ra rằng… người anh cả đã sẵn sàng rời đi, một lần nữa.

---