---
Deahan đứng trước cửa phòng, tay nắm chặt tay nắm cửa. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc chia tay này, mặc dù không có gì chắc chắn rằng khi nào anh mới trở lại. Nhưng lần này, mọi thứ không giống như trước. Anh đã ở lại nhà lâu hơn dự định, đã dành nhiều thời gian cho gia đình hơn bao giờ hết.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho tâm trí mình vững vàng. Dù biết Kazura và mẹ sẽ không hiểu hết lý do đằng sau chuyến đi này, nhưng anh không thể trì hoãn mãi.
Deahan bước xuống cầu thang, tiếng bước chân vang vọng trong không gian vắng lặng. Khi anh tới phòng khách, mẹ đang ngồi trên ghế, đọc sách. Kazura thì đang ngồi chơi với các chú chó, những con vật đang đùa giỡn vui vẻ trên thảm cỏ xanh trong vườn.
Mẹ ngẩng lên khi nghe thấy bước chân của Deahan, ánh mắt của bà vừa ngạc nhiên vừa dò hỏi.
Deahan (từ tốn, nhưng chắc chắn): – Mẹ, con phải đi. Công việc gọi con.
Mẹ (nhíu mày, giọng lo lắng): – Đi đâu? Lại đi đâu nữa? Con có thể ở lại lâu hơn không?
Deahan (nhẹ nhàng, nhưng có sự kiên quyết): – Con đi công tác làm ăn ở Chicago, mẹ. Sếp của con vừa gọi cho con sáng nay, và con phải lên đường ngay lập tức. Lần này sẽ lâu, không thể về sớm được đâu.
Kazura từ ngoài vườn chạy vào, nghe thấy cuộc nói chuyện. Cậu nhìn Deahan, ánh mắt lấp lánh lo lắng.
Kazura (lên tiếng, giọng nhẹ nhàng): – Anh… sẽ đi lâu à?
Deahan nhìn em trai, ánh mắt của anh dịu lại một chút.
Deahan (nhẹ nhàng): – Ừ, nhóc. Anh sẽ đi lâu, không thể về sớm. Nhưng em ở lại vui vẻ nhé. Chăm sóc mẹ và các chú chó nhé.
Kazura không nói gì, chỉ cúi đầu, nỗi buồn dâng lên trong lòng cậu. Cậu bước đến gần anh trai, đứng yên một lúc rồi ngẩng lên nhìn Deahan.
Kazura (giọng nghẹn lại): – Anh sẽ về chứ?
Deahan (mỉm cười, nhưng có phần cay đắng): – Anh hứa sẽ trở về, nhưng lần này sẽ lâu lắm, Kazura. Anh không thể nói khi nào. Em phải hiểu cho anh.
Kazura không thể nói gì, chỉ im lặng nhìn anh trai.
Deahan quay lại, bước về phía cửa. Anh dừng lại một lúc, xoay người nhìn mẹ và Kazura.
Deahan (lặng lẽ, nhưng đầy tình cảm): – Tạm biệt mọi người. Con đi đây.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng Deahan khi anh bước ra ngoài, và một phần cuộc sống của gia đình này lại tiếp tục ở lại phía sau, trong bóng tối của những cuộc chia tay chưa hẹn ngày trở lại.
Mẹ và Kazura đứng đó, nhìn theo bóng lưng của anh trai họ, với những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Bất chợt, bầu không khí trong nhà trở nên trống vắng, nhưng một niềm hy vọng, dù nhỏ, vẫn còn tồn tại trong lòng mỗi người.