23 giờ đêm. Bến cảng phía Nam Chicago.
Sương mù dày đặc, không gian ngột ngạt mùi sắt gỉ và dầu máy. Một nhà kho cũ im lìm giữa khu bãi container, chỉ có ánh đèn vàng duy nhất hắt ra từ bên trong.
Một chiếc xe màu đen dừng lại cách đó không xa. Deahan bước ra, áo khoác dài che gần hết thân, theo sau là Rinno – ánh mắt lạnh tanh, luôn để ý mọi chuyển động xung quanh.
Deahan (nói khẽ): – Không được để cảm xúc xen vào. Đây không phải buổi đàm phán… mà là một bài kiểm tra.
Rinno gật nhẹ. Hai người bước tới trước cánh cửa nhà kho. Không có ai canh gác. Không tiếng súng, không đe dọa.
Chỉ có một giọng trầm vang lên từ trong bóng tối:
Giọng nói (lạnh lùng, đậm chất Mỹ):
– Đúng giờ. Tốt đấy.
Đèn bật sáng. Một chiếc bàn gỗ dài ở giữa, hai người đàn ông mặc vest đen đứng hai bên. Ở đầu bàn là một người đàn ông đang ngồi, lưng tựa ghế, chân vắt chéo – gương mặt ẩn sau lớp bóng tối.
Deahan không thay đổi biểu cảm. Anh ngồi xuống phía đối diện. Rinno đứng bên phải anh, tay đặt hờ lên thắt lưng như một phản xạ tự nhiên.
Mr. Grent (giọng đều, có chút mỉa mai):
– Deahan. Người đứng sau những vụ bốc hơi hàng tấn vũ khí ở miền Đông. Người đã khiến Bacos phải rút quân khỏi London. Đáng để gặp đấy.
Deahan (giọng trầm, ánh mắt không rời đối phương):
– Tôi đến không phải để kể chuyện cũ. Chúng ta có thể vào thẳng vấn đề.
Mr. Grent (cười nhẹ, gật đầu):
– Tốt. Người Nhật thường gọi đây là Tatemae – vẻ ngoài và sự thật. Tôi thì không quan tâm đến vẻ ngoài.
Hắn lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở ra – bên trong là bản hợp đồng in trên giấy mờ, không có quốc kỳ, không logo, không chữ ký. Chỉ có một dấu vân tay màu đỏ ở cuối trang.
Mr. Grent (vỗ nhẹ lên bản hợp đồng):
– Đây là đề nghị của tôi. Kaitoba sẽ cung cấp cho các người tuyến đường vận chuyển xuyên biên giới. Đổi lại, tôi muốn hai thứ: thông tin… và sự bảo vệ.
Deahan (ngả người về sau, ánh mắt sắc lạnh):
– Bảo vệ? Anh sợ ai?
Mr. Grent (mỉm cười mờ ám):
– Tôi không sợ. Nhưng tôi ghét rắc rối. Mà không ai xử lý rắc rối tốt hơn Deahan cả.
Rinno (lạnh lùng chen vào):
– Nếu đây là cái bẫy… ông không đủ sống để thoát ra đâu.
Mr. Grent không phản ứng. Hắn rút ra một điếu cigar, châm lửa rồi nhìn Deahan:
Mr. Grent:
– Đây không phải cái bẫy, mà là lời mời vào một bàn tiệc – nơi mọi người đều cầm dao. Câu hỏi là… anh muốn là người cắt bánh, hay bị xẻ thịt?
Cả hai nhìn nhau. Không ai nhúc nhích. Không tiếng động.
Deahan đưa tay, lấy bút. Anh ký vào bản hợp đồng. Không chần chừ.
Mr. Grent cười, lần đầu ánh sáng lộ rõ đôi mắt hắn – màu xám lạnh, như kim loại.
Mr. Grent:
– Tốt. Vậy là… chúng ta bắt đầu rồi.
Anh đứng dậy. Rinno theo sau. Khi bước qua cánh cửa nhà kho, Deahan dừng lại một giây, không quay đầu:
Deahan:
– Nếu ông phản bội… tôi sẽ không cần dùng dao. Chỉ cần một cái nhìn, ông sẽ biến mất khỏi đất này.
Không ai đáp.
Chỉ có gió đêm thổi qua bến cảng, lạnh buốt như cơn rùng mình của kẻ vừa đặt chân vào địa ngục.
---
Deahan đứng ngoài cửa nhà kho, không nhìn lại. Nhưng trước khi bước hẳn vào màn sương, anh dừng lại, giọng cất lên – trầm và thản nhiên, nhưng như một lưỡi dao bọc nhung:
Deahan:
– Cũng lâu rồi tôi không gặp ông, Grent.
Chúng ta đi đâu đó tâm sự một chút… nhể?
Mr. Grent phía sau cười nhẹ, tiếng giày gót cứng vang lên khi hắn bước ra khỏi bóng tối:
Mr. Grent:
– Giữa giờ này… thì có quán nào còn mở?
Deahan quay đầu, ánh mắt ánh lên sự khó lường:
Deahan:
– Tôi biết một chỗ. Không cần bảng hiệu, cũng chẳng có menu.
Chỉ có rượu mạnh… và sự thật.
Rinno liếc nhìn Deahan, không nói gì. Anh hiểu – đây không còn là giao dịch. Mà là một trận cờ tâm lý.
Mr. Grent cười, nhét hộp cigar vào túi áo:
Mr. Grent:
– Tôi thích những nơi không có ánh đèn. Người ta thật hơn khi ở trong bóng tối.
Deahan:
– Đúng. Vì ánh sáng… làm đau mắt những kẻ đã quen nhìn qua máu.
Cả hai bước đi, biến mất vào màn sương dày của đêm Chicago. Chẳng ai biết họ sẽ nói gì, hay im lặng. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc trò chuyện đó… không dành cho kẻ yếu tim.
---
Tuyệt vời. Dưới đây là đoạn tiếp nối mượt mà cho chương 202, khép lại không khí đàm phán căng thẳng bằng một lời mời tưởng như nhẹ nhàng – nhưng mang theo ẩn ý sâu xa:
---
Deahan đứng ngoài cửa nhà kho, không nhìn lại. Nhưng trước khi bước hẳn vào màn sương, anh dừng lại, giọng cất lên – trầm và thản nhiên, nhưng như một lưỡi dao bọc nhung:
Deahan:
– Cũng lâu rồi tôi không gặp ông, Grent.
Chúng ta đi đâu đó tâm sự một chút… nhể?
Mr. Grent phía sau cười nhẹ, tiếng giày gót cứng vang lên khi hắn bước ra khỏi bóng tối:
Mr. Grent:
– Giữa giờ này… thì có quán nào còn mở?
Deahan quay đầu, ánh mắt ánh lên sự khó lường:
Deahan:
– Tôi biết một chỗ. Không cần bảng hiệu, cũng chẳng có menu.
Chỉ có rượu mạnh… và sự thật.
Rinno liếc nhìn Deahan, không nói gì. Anh hiểu – đây không còn là giao dịch. Mà là một trận cờ tâm lý.
Mr. Grent cười, nhét hộp cigar vào túi áo:
Mr. Grent:
– Tôi thích những nơi không có ánh đèn. Người ta thật hơn khi ở trong bóng tối.
Deahan:
– Đúng. Vì ánh sáng… làm đau mắt những kẻ đã quen nhìn qua máu.
Cả hai bước đi, biến mất vào màn sương dày của đêm Chicago. Chẳng ai biết họ sẽ nói gì, hay im lặng. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc trò chuyện đó… không dành cho kẻ yếu tim.
---