---
Chicago về khuya lạnh như kim loại. Gió rít qua từng con hẻm tối, những vệt đèn đường vàng vọt không đủ soi rõ bóng người.
Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ. Không biển hiệu, không ánh sáng – chỉ có một cánh cửa gỗ sậm màu với ổ khóa bằng đồng đã sờn mòn.
Deahan bước xuống trước, mở cửa. Mùi rượu mạnh và gỗ cũ xộc ra, quen thuộc như một giấc mơ cũ kỹ. Mr. Grent theo sau, tháo găng tay da, ánh mắt lướt qua không gian tĩnh lặng.
Quán bar chỉ có một người phục vụ đứng sau quầy – một ông lão mù, không hỏi tên, không cần gọi món. Ông rót hai ly rượu whiskey, đặt lên bàn đá cạnh cửa sổ mờ sương.
Deahan ngồi xuống trước, khoanh tay. Mr. Grent đối diện, thả người xuống ghế bọc da, tiếng lưng áo cọ xát vang khẽ.
Deahan (nhấp rượu, ánh mắt xa xăm):
– Ông từng nói… bóng tối là chốn an toàn nhất. Tôi chưa bao giờ đồng ý.
Mr. Grent (cười nhẹ):
– Vì cậu sinh ra trong ánh sáng… nhưng lại chọn sống trong tăm tối. Giống như tất cả những kẻ có lý tưởng.
Deahan (nghiêng đầu):
– Lý tưởng? Tôi không cần lý tưởng. Tôi chỉ cần giữ cho những người tôi yêu được sống.
Mr. Grent:
– Và cậu tưởng điều đó miễn cho mình khỏi vết máu trên tay?
Không ai trả lời. Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, lặng lẽ như thể không muốn chen vào cuộc trò chuyện.
Deahan (khẽ cười, không giấu cay đắng):
– Tay tôi không sạch. Nhưng ông cũng đâu hơn gì.
Mr. Grent (gật đầu):
– Khác biệt duy nhất giữa chúng ta, Deahan… là tôi chưa bao giờ giả vờ mình tốt đẹp.
Deahan (mắt tối lại):
– Tôi chưa từng giả vờ. Tôi chỉ chưa gục ngã.
Im lặng bao trùm. Chỉ còn tiếng đá va vào ly. Rồi Mr. Grent ngả người, nhìn thẳng vào mắt Deahan:
Mr. Grent:
– Cậu đưa tôi tới đây để làm gì? Đàm phán? Cảnh báo? Hay một kiểu đe dọa có văn hóa?
Deahan (giọng lạnh đi):
– Tôi đưa ông tới đây để hỏi một câu… Trước khi tôi quyết định có giữ lại một phần quá khứ – hay chôn vùi nó mãi mãi.
Mr. Grent (khẽ nhíu mày):
– Hỏi đi.
Deahan (nhìn chằm chằm):
– Cha tôi… đã thật sự chết như ông nói?
Không gian đông cứng lại. Mặt Mr. Grent không biến sắc, nhưng tay hắn khẽ siết ly rượu.
Mr. Grent (sau vài giây):
– Câu hỏi đó… có thể khiến một đế chế sụp đổ.
Deahan (bình thản):
– May thay, tôi không xây đế chế. Tôi chỉ muốn sự thật.
---