Chap 207: Dấu Vết Đầu Tiên

---

Trời Chicago vẫn u ám, từng lớp mây xám kéo dài phủ kín không gian. Gió lạnh quất vào mặt người đi đường như lời cảnh báo âm thầm cho một ngày bất ổn.

Chiếc BMW M3 màu than xám lướt qua những dãy phố cũ kỹ, động cơ gầm nhẹ nhưng sắc bén. Ghế lái là Deahan – ánh mắt anh sắc như dao, hai tay ghì vô lăng chắc nịch.

Rinno ngồi ghế phụ, điện thoại trên tay, lia qua từng dữ liệu vừa nhận từ Han. Kaiju ở hàng ghế sau, gác tay lên thành ghế trước, ánh mắt đăm chiêu.

Rinno (ngẩng lên, đọc nhanh):

– Han vừa gửi tọa độ. Một nhà kho cũ ở ngoại ô, từng là điểm giao hàng của băng Sento khoảng 16 tháng trước. Sau đó ngắt liên lạc.

Không ai ra vào, nhưng vài ngày gần đây có dấu hiệu có người trở lại.

Kaiju (nheo mắt):

– Có thể là người của Maicol?

Rinno:

– Không rõ. Nhưng Han chắc chắn: có dòng tiền chảy vào tài khoản thuê kho. Mà chủ tài khoản là một công ty ma, liên quan đến một trong những vỏ bọc cũ của Maicol ở Mexico.

Deahan im lặng. Anh rẽ gấp vào đường cao tốc, bánh xe rít nhẹ trên mặt nhựa. Không cần nói nhiều – mọi thứ trong anh giờ chỉ còn lại sự truy đuổi, và cơn giận âm ỉ chưa từng lụi tắt.

Deahan (lạnh lùng):

– Khi đến nơi, tao sẽ vào trước. Hai đứa ở vòng ngoài. Bất kỳ ai lạ mặt xuất hiện – xử lý sạch sẽ.

Kaiju (gật đầu):

– Rõ.

Rinno (nhìn lại điện thoại):

– Còn một chuyện. Han nói, hắn đã lần được một đoạn ghi âm cũ – có thể là giọng của Maicol, gọi từ một số vệ tinh chuyển tiếp qua Bồ Đào Nha.

Deahan nheo mắt.

Deahan:

– Gửi tao đoạn đó.

Rinno chuyển đoạn ghi âm qua. Deahan kết nối tai nghe, nhấn phát. Một giọng đàn ông vang lên – méo mó qua lớp nhiễu sóng, nhưng chất giọng lạnh, trầm, nhấn từng chữ:

Giọng Maicol (trong ghi âm):

“…Hắn còn sống. Tốt. Vậy trò chơi vẫn tiếp tục. Hãy để chúng tự tìm đến cái bẫy của mình.”

Deahan nắm chặt vô lăng. Không giận dữ – mà là một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Kaiju (nghe xong, thì thào):

– Hắn đang chờ chúng ta.

Deahan (cười nhạt):

– Vậy thì đừng để hắn chờ lâu.

Chiếc M3 rẽ khỏi cao tốc, hướng về khu công nghiệp bỏ hoang ngoài rìa thành phố. Những ống khói gỉ sét hiện ra phía chân trời. Không ai nói thêm lời nào. Bầu không khí trong xe đặc quánh – như trước cơn bão.

Mỗi kilomet tiến gần – là một bước đưa họ vào hang sói. Nhưng lần này, Deahan không còn đi để trốn tránh. Anh đi để kết thúc tất cả.

---