Ánh nắng sớm yếu ớt xuyên qua rèm cửa, rọi lên nền nhà lạnh lẽo của căn hộ tầng ba. Thành phố Chicago đang thức giấc trong làn hơi lạnh và tiếng còi xe từ xa vọng lại.
Deahan đã dậy từ sớm. Anh đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê đen, ánh mắt nhìn xuống đường. Bên ngoài là cả một thế giới đang chuyển động – nhưng trong anh, chỉ còn một hướng duy nhất: Maicol.
Tiếng cửa mở. Rinno bước ra khỏi phòng ngủ, vẫn còn ngáp dài, tóc rối tung.
Rinno (uể oải):
– Cậu không ngủ à?
Deahan (khẽ):
– Không. Tao đã để mình yên quá lâu rồi.
Kawashina cũng vừa rời phòng, áo khoác vắt hờ trên vai, cốc trà trong tay. Anh ngẩng lên nhìn Deahan rồi ngồi xuống ghế sofa, giọng tỉnh táo hơn:
Kawashina:
– Có vẻ đêm qua cậu đã quyết định xong.
Deahan đặt tách cà phê xuống bàn. Anh đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhưng rõ ràng.
Deahan (ra lệnh):
– Đánh thức bọn còn lại. Chuẩn bị đi làm ăn.
Tụi nó cần nhắc nhở vì sao chúng ta tồn tại.
Kawashina gật đầu không nói gì. Anh rút điện thoại, nhắn đi vài dòng lệnh ngắn gọn. Ngay lập tức, chuỗi phản ứng bắt đầu lan ra trong hệ thống ngầm – từ Saku, Benkey đến Oshina.
Deahan quay sang Rinno:
Deahan:
– Tao cần Han. Bảo hắn truy vết toàn bộ hồ sơ di chuyển của Maicol từ hai năm qua. Mọi giao dịch, mọi liên hệ, kể cả mấy nơi ít ai để ý đến.
Rinno:
– Han sẽ cần một chút thời gian. Maicol không phải loại để lại dấu vết rõ ràng.
Deahan (lạnh nhạt):
– Không cần rõ. Chỉ cần đủ để lần theo.
Khi tiếng còi xe dần dồn dập hơn ngoài phố, Kawashina đứng dậy, vươn vai:
Kawashina:
– Vậy còn cậu? Không đi “làm ăn” với tụi kia à?
Deahan:
– Không. Tao có chỗ phải tới.
Anh quay sang Rinno và ra hiệu cho Kaiju – kẻ vừa xuất hiện ở cửa, tóc vẫn ướt vì mới tắm – theo cùng.
Deahan:
– Mày, Rinno và tao – ba người. Chúng ta sẽ tới chỗ đó.
Kaiju (ngạc nhiên):
– “Chỗ đó”?
Deahan:
– Nơi gần nhất có thể chạm tới Maicol.
Một sự im lặng ngắn bủa vây cả căn phòng, như thể ai cũng hiểu: đây không còn là chuyện “làm ăn” đơn thuần. Đây là khởi đầu của một trận chiến – và nó sẽ không dừng lại cho đến khi mọi nợ máu được trả bằng máu.
Kawashina (lẩm bẩm, nở nụ cười nửa miệng):
– Những kẻ sống sót… cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Deahan không đáp. Anh chỉ khoác áo, mở cửa, ánh mắt kiên định như thép.
Và lần này – không ai có thể ngăn được anh nữa.
---