---
Không khí trong phòng như đông cứng lại khi Deahan bất ngờ dừng bước. Anh quay đầu, ánh mắt sắc như dao, xoáy thẳng vào Han.
Deahan (giọng khinh miệt, nhả từng chữ):
– Cô biết cô giống ai không, Han?
Han siết chặt vai Ren, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông đứng giữa màn đêm ấy.
Deahan (giọng trầm xuống):
– Cô giống Marila.
Trước đây, cô ta cũng quỳ dưới chân tôi, trung thành tuyệt đối. Cô ta từng là một trong những người tôi tin tưởng nhất.
Anh bước chậm về phía Han, mỗi bước chân vang lên như nhát búa giáng vào lòng cô.
Deahan:
– Nhưng rồi sao? Sau vụ án Bacos, cô ta phản bội. Theo cảnh sát. Phản tôi, quay lưng với tất cả những gì tôi đã trao.
Một thoáng giận dữ hiện lên trong mắt anh, nhưng nó nhanh chóng được che giấu bởi nụ cười lạnh lùng đầy cay độc.
Deahan (giọng hạ thấp, đầy ngụ ý):
– Và bây giờ là cô.
Cô muốn trở thành Marila thứ hai sao, Han?
Han cắn chặt răng, trong mắt ánh lên tia phẫn uất xen lẫn đau đớn. Ren run rẩy nép sát vào cô, tay nhỏ siết lấy tay cô chặt hơn.
Han (giọng nghẹn, nhưng dứt khoát):
– Tôi chưa từng phản bội anh, Deahan.
Tôi chỉ... không muốn nhìn thấy máu của một đứa trẻ nhuốm lên đôi tay của anh.
Deahan (cười nhạt):
– Đừng nói với tôi về đạo đức, Han. Trong thế giới này, kẻ mềm yếu sẽ bị giết đầu tiên.
Anh quay sang Rinno, lạnh lùng:
Deahan:
– Ba ngày. Nếu cô ta không đưa thằng nhóc đến, cô biết phải làm gì.
Rinno gật đầu. Han nhìn sang anh, ánh mắt van lơn, nhưng Rinno không dao động.
Deahan quay bước lần nữa, lần này thật sự dứt khoát. Trước khi biến mất sau cánh cửa, anh để lại một câu:
Deahan:
– Cô có ba ngày, Han.
Chọn đứng về phía tôi…
Hay gục dưới chân tôi, như Marila.
---