---
Sáng sớm. Ánh nắng nhạt nhòa vừa kịp len qua những tòa nhà cao tầng của New York, phủ lên sân thượng biệt thự một màu vàng lặng lẽ. Gió sớm thổi nhẹ, mang theo vị lạnh của sương đêm chưa tan.
Benkey – với cái áo hoodie rộng thùng thình, tóc rối bù – lững thững bước lên sân, tay cầm cốc cà phê nóng, mắt vẫn còn díu lại vì buồn ngủ. Thấy Deahan đang đứng một mình, dựa người vào lan can ngắm thành phố, hắn tiến lại, nửa đùa nửa nghiêm túc.
Benkey:
– Hey, Deahan... cậu gì ơi, cho tôi xin nghỉ phép dài hạn được không?
Deahan không quay lại, giọng vẫn đều đều:
– Cậu muốn đi đâu?
Benkey (nhún vai):
– Về Brazil chứ còn đi đâu. Năm nay có giải vô địch boxing mùa mới rồi. Còn chần chờ là mất suất thi đấu.
Deahan xoay người, nheo mắt nhìn gã đàn em cơ bắp cao gần mét chín đang nhâm nhi cà phê như lũ sinh viên trước kỳ thi.
Deahan:
– Sao? Cậu định bỏ hết mọi chuyện ở đây chỉ để đi… đánh đấm trên võ đài?
Benkey (cười cười):
– Ở đây toàn máu với súng. Ở đó thì chỉ có tôi với găng tay. Thẳng thắn, công bằng, không toan tính.
– Tôi cần cảm giác chiến đấu thật sự, Deahan ạ. Cảm giác mình đang sống vì thứ gì đó… thật.
Deahan im lặng vài giây. Anh nhìn về đường chân trời xa tít, nơi mặt trời đang nhô lên khỏi thành phố, rồi lặng lẽ hỏi:
Deahan:
– Cậu mệt rồi à?
Benkey (gãi đầu):
– Không phải mệt... chỉ là... tôi nghĩ tôi sắp già rồi.
– Nếu còn cơ hội đeo đai vô địch một lần nữa, tôi muốn nắm lấy nó. Chuyện ở đây, cậu vẫn còn nhiều người. Rinno, Kawashina, Saku, Kaiju… họ sẽ lo được.
Deahan cười nhạt.
– Tôi không lo chuyện ở đây. Tôi chỉ lo cậu sẽ quên mất bản thân mình là ai.
Benkey gật gù, ném ánh nhìn nghiêm túc hiếm hoi về phía người thủ lĩnh:
– Còn nhớ chứ. Tôi là Benkey – người đàn ông đầu tiên đấm gãy hàm một thằng cầm súng, rồi xin lỗi nó sau đó vì... "quá tay".
Cả hai bật cười. Tiếng cười lẫn vào làn gió sớm, nhẹ mà thoảng buốt.
Deahan (lặng lẽ):
– Đi đi. Nhưng nhớ... quay lại.
– Cậu không thuộc về sàn đấu. Cậu thuộc về nơi có máu và bóng tối. Cậu là một phần trong Black Dragon, dù muốn hay không.
Benkey nhún vai, giơ cốc cà phê lên:
– Vậy thì để tôi mang một phần bóng tối của cậu... lên võ đài.
---
Một tiếng sau. Hành lang tầng trệt của biệt thự Black Dragon vẫn còn yên ắng, nhưng không khí đã khác. Benkey đứng trước cánh cửa lớn, ba lô vắt hờ trên vai. Trông anh vừa giống một kẻ du lịch bụi, vừa như một chiến binh sắp bước vào một chiến trường khác.
Kawashina bước xuống cầu thang, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt dịu hơn thường ngày.
Kawashina (ngắn gọn):
– Cẩn thận.
Benkey gật đầu, giơ tay ra đập nhẹ vào vai anh ta.
Benkey:
– Nhớ ăn uống tử tế vào. Cứ mặt lạnh kiểu đó là dễ loét dạ dày lắm.
Kawashina khẽ thở dài, không nói gì thêm.
Ngay sau đó, Kaiju và Saku xuất hiện từ nhà bếp, mỗi người cầm theo một túi gì đó.
Kaiju:
– Này, mang theo đậu rang tôi làm nè. Có vị ớt gừng đấy, ăn vào nóng người lên sàn đấu.
Saku:
– Còn đây là bùa may mắn… thật ra là miếng giấy tôi viết chữ "vô địch", nhưng cũng coi như linh nghiệm.
Benkey bật cười, vươn tay ôm chầm lấy cả hai.
Benkey:
– Mấy thằng ngốc này… làm tôi cảm động gần chết rồi đây này.
Lúc này Oshina bước ra từ phòng bên cạnh, dáng người cao ráo với ánh mắt sắc bén, dù mặt lạnh lùng nhưng cũng không giấu nổi sự quan tâm.
Oshina:
– Nếu cậu có thể thắng, đừng quên ai là người sẽ đón cậu trở về.
Benkey nhìn Oshina, gật đầu nhẹ.
Benkey:
– Biết rồi, biết rồi. Mấy người đều là gia đình tôi mà.
Rinno không có mặt, nhưng Deahan đứng phía sau cửa, khoanh tay nhìn tất cả với ánh mắt trầm tĩnh.
Deahan (bình thản):
– Xe đợi sẵn ở ngoài. Đi lẹ đi. Giải sắp khởi tranh rồi còn gì?
Benkey xoay người, bước tới trước mặt Deahan, dừng lại một giây.
Benkey (nhẹ nhàng):
– Khi tôi mang được đai về... cậu nhớ mở tiệc nhé.
Deahan (nhếch môi cười):
– Mang đai về chưa chắc cậu sống sót. Nhưng được, tôi hứa.
Họ không ôm nhau. Không cần. Cái gật đầu đó là đủ.
Benkey bước ra khỏi căn biệt thự, sương sáng còn chưa tan hết, mà lòng người đã nặng như chiều hoàng hôn.
---