---
Đêm buông xuống. Biệt thự Black Dragon như chìm vào một vùng tĩnh lặng chết chóc. Không ai lên tiếng. Tầng dưới chỉ còn ánh đèn lờ mờ vàng nhạt, lạnh và nhức nhối như cơn sốt.
Cánh cửa lớn bật mở.
Han bước vào, dáng đi thẳng, dứt khoát – nhưng hai tay lại ôm chặt cậu bé nhỏ chỉ chừng bốn tuổi. Ren mặc chiếc áo len màu xám tro, đôi mắt tròn ngơ ngác đảo quanh căn phòng rộng. Đôi giày nhỏ lấm tấm bụi đường.
Rinno đứng giữa phòng, ánh mắt lạnh buốt hướng thẳng về Han. Deahan ngồi bên bàn, tay đan vào nhau, mặt không biểu cảm.
Rinno (giọng đều, không cảm xúc):
– Cô đến đúng hẹn. Tốt.
– Hôm nay ai là người chết? Cô... hay nó?
Ren siết chặt lấy cổ Han, chôn mặt vào vai cô. Han không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống ghế cạnh, rồi quay lại, đứng đối diện với hai người quyền lực nhất nơi này.
Han (nhìn thẳng vào Deahan):
– Tôi nói rồi... tôi sẽ chịu toàn bộ.
Deahan im lặng, mắt chuyển về phía đứa trẻ. Ren đang run nhẹ, nhưng vẫn cố không khóc.
Rinno (nheo mắt):
– Cô nghĩ cô có quyền chọn à? Thứ cô đã làm... là chống lại cả hệ thống mà chính cô từng phục vụ.
Han (nhẹ giọng, mắt vẫn nhìn Ren):
– Tôi không phản bội. Tôi chỉ... bảo vệ một đứa bé không đáng bị cuốn vào trò chơi quyền lực của mấy người.
Deahan vẫn không lên tiếng. Gió từ cửa sổ thổi vào làm rèm lay nhẹ. Căng thẳng đặc quánh trong không khí.
Han (quay về phía Deahan, giọng nghèn nghẹn):
– Anh biết tôi không phải loại người dễ mềm lòng. Nhưng thằng bé này... nó đã gọi tôi là mẹ suốt hai tháng qua.
– Tôi chưa từng có gia đình, chưa từng là ai cả. Nhưng lần đầu tiên... tôi thấy mình muốn sống vì một người.
Cô quỳ xuống, hai tay đặt sau lưng.
Han (ngước nhìn Deahan, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ):
– Tôi sẽ chịu chết. Nhưng... đừng đụng đến Ren.
– Đừng để thằng bé lớn lên với bóng tối, với thù hận, với máu. Nó đáng được sống như một đứa trẻ.
Rinno định tiến lên, nhưng Deahan giơ tay chặn lại.
Deahan (nhẹ giọng, nhưng như lưỡi dao):
– Vì sao cô nghĩ chúng tôi sẽ tha cho nó, chỉ vì một cái chết của cô?
Han mỉm cười, lần đầu tiên trong đêm.
Han:
– Vì tôi biết... anh vẫn còn là người.
– Và vì nếu hôm nay tôi chết, anh sẽ không bao giờ nhìn vào gương mà không thấy gương mặt một đứa trẻ bị kéo vào trò chơi của người lớn.
Ren bắt đầu khóc. Không lớn. Chỉ là tiếng thút thít, nhỏ đến đau lòng.
Han quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với cậu bé:
Han:
– Ren… đừng khóc. Sẽ có người đón con. Sẽ có một nơi mới. Ở đó… trời không tối như ở đây.
Ren nhào tới, ôm chặt lấy Han, gào lên: – Mẹ ơi, đừng bỏ con… đừng mà… con sẽ ngoan, con sẽ không chạy trốn nữa…
Deahan đứng lên. Bước tới. Dừng lại trước mặt Han. Cả căn phòng như nín thở.
Anh cúi xuống, ánh mắt sâu và lạnh.
Deahan (nhẹ như gió nhưng sắc như lưỡi kiếm):
– Cô có chắc không?
Han không trả lời. Chỉ gật đầu. Chắc chắn.
Deahan quay lại, nhìn Rinno.
Deahan:
– Đưa Ren ra khỏi đây. Tìm người nuôi nó. Đừng để nó nhớ gì cả.
Rinno nhìn Deahan vài giây, rồi gật nhẹ, quay đi.
Han nhìn theo Ren, mỉm cười nhẹ như vừa trút được tất cả. Khi cánh cửa đóng lại, cô quay về phía Deahan một lần cuối:
Han:
– Cảm ơn... vì đã để tôi chọn cái chết của mình.
Deahan không nói gì.
Chỉ có tiếng bước chân Rinno xa dần... và rồi, im lặng tuyệt đối.
---