Chap 245: Viên Đạn Cuối Cùng

---

Rinno vác Ren đi vài bước ra xa, bóng đêm phủ kín từng tấc đất. Anh dừng lại giữa khoảng sân, rút nhanh khẩu súng trong tay.

Tiếng kim loại lạnh lùng vang lên khi anh nổ vài viên đạn xuống mặt đất, phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ của đêm.

Rinno (giọng đanh thép):

– Không có chuyện tôi để thằng nhóc này sống đâu, cô Han.

– Deahan, cậu không được cản tôi.

– Tôi đã chờ lâu lắm rồi. Thằng này phải chết.

Từ phía sau, Han bật lại, giọng rít đầy tức giận, lời lẽ sắc bén như dao:

Han (chửi, giận dữ):

– Thằng điên! Mày tưởng mày là ai mà dám chơi trò này?

– Tao không để mày hủy hoại thằng bé! Mày sẽ phải trả giá vì chuyện này!

– Đừng nghĩ mày có thể làm bất cứ chuyện ngu ngốc gì mà không bị trừng phạt!

Deahan bước tới, dáng đi chậm rãi, mắt nhìn Rinno với vẻ nghiêm trọng:

Deahan (giọng trầm, sắc lạnh):

– Rinno à cậu...

– Đừng để lòng tham lấn át lý trí.

– Việc này không chỉ là chuyện của cậu hay tôi. Nó sẽ quyết định cả số phận băng đảng này.

Rinno nhếch mép cười mỉa mai, ánh mắt vẫn đầy thù hận:

Rinno:

– Deahan, cậu vẫn giữ thái độ đó. Nhưng đừng quên, quyền lực không chờ đợi ai.

– Nếu cậu bảo vệ thằng bé, thì tức là cậu đã chọn đứng về phía kẻ thù.

Ren nhìn hai người đàn ông lớn tuổi, đôi mắt đầy bỡ ngỡ và hoang mang.

Han đứng đó, tay siết chặt, sẵn sàng chiến đấu đến cùng để bảo vệ đứa trẻ.

---